“Không có chuyện gì, tôi chỉ gọi điện thoại báo với cậu một tiếng, kể từ ngày hôm nay, tôi không nhập hàng của cậu nữa”, giọng nói của ông chủ Tiêu tỏ ra rất áp đảo trong điện thoại.
“Ông chắc chứ?”, Tần Kiệt bình thản hỏi lại.
“Đúng vậy, không cần nữa. Đương nhiên, cậu yên tâm, tuy rằng tôi không phải sinh viên Đại học, nhưng rất tuân thủ hợp đồng đấy. Tôi sẽ trả đủ tiền số tiền vi phạm hợp đồng cho cậu. Bởi vì tôi đâu thiếu mấy đồng ấy, ha ha”.
Tiếng cười của ông chủ Tiêu trong điện thoại nghe như cười giễu.
Hiển nhiên ông ta rất coi thường Tần Kiệt.
Dường như việc ông ta trả tiền vi phạm hợp đồng cho anh không phải là tuân thủ hợp đồng, mà vì thấy Tần Kiệt đáng thương quá, ông ta mềm lòng mới bố thí cho anh, để anh không chết đói.
Còn có thêm một hàm ý nữa là ông chủ Tiêu này tuy học vấn không cao, nhưng vẫn thừa sức giẫm chết một sinh viên Đại học dưới chân, cảm giác này sung sướng lắm.
Điều này khiến thân phận của ông ta được nâng cao hơn rất nhiều.
Đồng thời nó còn thỏa mãn được lòng ham hư vinh của ông chủ Tiêu nữa chứ.
Thế nhưng...
“Tôi cũng không thiếu gì mấy đồng bạc ấy, ông đó, cầm tiền ấy về dưỡng lão đi! Tạm biệt nha!”
Cụp~
Cuộc gọi bị ngắt rồi.
Ông chủ Tiêu nghe xong mà sững người.
Qua một lúc mới kịp hoàn hồn.
“Thằng nhóc chết tiệt, dám bảo tao cầm tiền đi dưỡng lão? Trù tao già sớm hả?”
Ông chủ Tiêu gọi lại lần nữa, định mắng anh một trận, vớt vát thể diện.
Thế nhưng trong điện thoại chỉ vang lên câu “số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.”
“Thằng nhãi ranh, dám chơi trò tắt máy với tao đúng không? Được rồi, để tao xem mày bán được đống phế liệu kia kiểu gì!”
Tần Kiệt không hề hay biết ông chủ Tiêu tức giận đến mức nào.
Anh cũng lười quan tâm.
Bởi vì anh đã chặn số ông ta rồi.
Lại giống như ngày thường thôi, cần làm việc gì thì làm việc đó.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Mới chớp mắt đã hơn hai mươi ngày rồi.
Chỉ còn hai ngày nữa là tới cuộc thi tiếng anh CET-6 của trường Đại học.
Trong hai mươi ngày này, tất cả phế liệu được thu gom từ ba khu giảng đường của Đại học Công nghiệp Hồ không hề nhúc nhích.
Tất cả được chất đầy trong kho.
Trước khi chơi cổ phiếu, có lẽ Tần Kiệt sẽ lo lắng đến bạc cả tóc.
Nhưng sau khi chơi cổ phiếu, sau khi trả hết tiền cọc một triệu tệ cộng thêm lãi nợ của căn nhà này, trong tay anh vẫn còn hơn bốn triệu tệ.
Đối với anh mà nói, thu nhập một tháng ít đi chút đỉnh cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Anh không hề để tâm.
Tần Kiệt tự bỏ tiền túi ra để Trương Lâu béo, Mã Dương và Quách Bùi đi thu mua, phế liệu thu mua xong sẽ được chất vào kho theo chủng loại.
Hàng hóa càng lúc càng tích tụ nhiều, một nhà kho không chứa hết được.
Tần Kiệt vung tiền thuê thêm hai nhà kho nữa ở gần hai chi nhánh giảng đường còn lại để tiện cho việc chứa hàng.
Coi như giải quyết xong vấn đề này.
Đến tận bây giờ, mọi thứ vẫn rất thuận lợi, không có chuyện gì to tát xảy ra.
Đây là điều thứ nhất.
Điều thứ hai, trong khoảng thời gian này, anh chạy đôn chạy đáo giữa trường học và siêu thị.
Sau hơn hai mươi ngày, mọi việc của siêu thị này từ trang hoàng đến nhập hàng hay tuyển nhân viên diễn ra hết sức thuận lợi.
Nhưng vẫn chưa tìm được ai phù hợp cho bên tài vụ.
Điều này tạm thời biến thành chuyện khiến Tần Kiệt đau đầu nhất.
Mảng tài vụ cực kỳ quan trọng, không phải trò trẻ con đâu.
Nóng nảy sẽ hỏng việc.
Chỉ có thể tiếp tục chọn thôi.
Còn các công việc khác, anh giao toàn quyền cho Châu Phàm xử lý.
Mọi thứ được tiến hành rất thuận lợi, không cần anh phải lo lắng quá nhiều.
Tần Kiệt thu hồi suy nghĩ, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh cấp sáu.
Bây giờ chỉ còn cách kỳ thi hai ngày nữa.
Tần Kiệt hẹn người dân trong thôn mà lần trước anh đã gặp ở thôn mới Mã Hồ.
Sau khi đổi một nửa tiền lương thành tiền mặt, anh tiếp tục chạy tới một thôn khác gần Đại học Nông nghiệp Hoa Trung.
Tần Kiệt lén lút gặp mặt Uông Sảng.
“Ngày kia là kỳ thi rồi, bên phía cậu chuẩn bị ổn thỏa chưa?”, Tần Kiệt hỏi.
“Yên tâm, tôi chuẩn bị đâu vào đấy rồi, đảm bảo đến lúc đó sẽ cho Đào Kỳ chết không kịp ngắc!”, Uông Sảng vỗ ngực nói.
“Cụ thể cậu định làm thế nào, nói cho tôi nghe thử, để tôi còn biết mà tính toán!”, Tần Kiệt hỏi.
“Ừ!”, Uông Sảng gật đầu, không hề giấu giếm.
Cậu ta nói: “Tôi lén lút chụp lại phiếu dự thi của Đào Kỳ, mang tới cho người chuyên làm giả ở trong thành phố, ngụy tạo ra một tờ phiếu dự thi giống y hệt bản gốc...”
“Khoan đã!”, Tần Kiệt không ngờ Uông Sảng còn chơi trò làm giả