Dương Hạ trợn to mất, khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Dương Hạ nhìn thấy tiền rơi đầy đất.
Bỗng chốc ngớ người ra.
Gô ta có mơ cũng không thể nào ngờ được.
trong túi rác của Trần Hạo lại là một đống tiền? “A? Chỗ tiền này.
Mặt của Dương Hạ nóng như bị tát: “Trần Hạo, số tiền này anh lấy đâu ra?” “Trần Hạo chẳng thèm để ý Dương Hạ.
Mà ngồi xổm xuống nhặt lại một trăm nghìn tệ bỏ vào trong bao: “Em quản những chuyện đó làm gi? Đúng như em nói, loại người như tôi không xứng với eml” Nói xong thì Trần Hạo quay người bỏ đi.
Dương Hạ nóng ruột không chịu được.
Nếu nói lúc Trần Hạo không có tiền chia tay.
thì cũng chia rồi, cho dù anh dùng thẻ mua hàng một lần để mua túi xách xong tặng người ta, Dương Hạ cũng thấy tiếc nhưng những chuyện đó cũng cho qua Bản thân Dương Hạ cũng chẳng thấy quá hối hận! Nhưng bây giờ Trần Hạo lại có trong tay cả trăm nghìn tiền mặt.
“Trần Hạo, anh đứng lại đó cho em. Hôm nay anh buộc phải nói rõ mọi chuyện với em nếu không em la lên đấy” Dương Hạ sốt ruột đến nhảy cẵng lên.
Cô ta buộc phải làm rõ.
Không biết vì sao cô ta rất sợ Trần Hạo trở.
nên giàu có, vô cùng sợ điều đó! La? Ha ha.
Trần Hạo cười khổ: “Em thích làm gì thì làm đi?” “AI Người đâu, có người cưỡng hiếp tôi! Có người cưỡng hiếp tôi! ‘Vậy mà Dương Hạ thật sự la lớn lên.
Dù giờ này cũng đã muộn, nhưng trong sân trường cũng có không ít cặp tình nhân ra ngoài chơi.
Nghe thấy tiếng la thì bọn họ đều nhìn sang phía hồ nước.
“Đệch!” Trần Hạo thầm kêu khổ, anh không hề ngờ được Dương Hạ lại mắng mình cưỡng hiếp.
“Dương Hạ, rốt cuộc em muốn thế nào? Tôi sợ em rồi, được chưa?” Trần Hạo nhanh chóng quay lại để Dương Hạ khỏi hét nữa.
“Hứ, Trần Hạo, tôi chỉ cần anh nói với tôi, một trăm nghìn này là chuyện gĩ? Anh buộc phải nói cho tôi biết!” Dương Hạ nhíu mày.
Bây giờ Trần Hạo đã không còn hy vọng gì về cô gái này nữa rồi.
Anh cũng không muốn còn liên hệ gì với cô.
1a, Chẳng bảng tiếp tục nói dối, cho cô ta.
buông tay? “Ô, trăm nghìn này là tôi đem đi trả cho người ta. Chẳng phải trước đây tôi đã cứu cô gái đó sao, ngoài tấm thẻ quý giá kia ra thì họ còn cho tôi mười nghìn tệ nữa.
Nhưng lúc đó người ta gửi nhầm đến tận trăm nghìn nên giờ tôi đi trả lại cho người ta chín mươi nghìn” ‘Vẻ mặt của Trần Hạo rất chân thành.
Còn Dương Hạ thì cũng đã hiểu rõ đầu đuôi Thứ nhất, tên Trần Hạo này vốn chẳng biết nói dối cho lắm.
Thứ hai, nếu Trần Hạo thật sự giàu lên sau một đêm như cô ta dự đoán thì sao bây giờ còn ăn mặc rách nát thế này? Chẳng giống người mới lên hương chút nào cả…
Hơn nữa, theo lời giải thích của Trần Hạo, ‘Thì mọi chuyện rất logic.
“Tôi hiểu rồi, cũng có nghĩa là bây giờ trên người anh ngoài mười nghìn này thì chẳng còn gì sấtt Dương Hạ hít sâu vào một hơi, trái tìm treo lơ lửng xem như là đã về đúng. ủ rồi.
“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây!” Trần Hạo nói xong thì ôm một trăm nghìn bỏ đi.
“Hứ, nghèo hèn mãi mãi vẫn nghèo hèn, thôi về tìm anh Thần của mình vậy!” Cô ta khinh bí nhìn bóng lưng của Trần Hạo rồi giận dữ bỏ đi.
Trần Hạo đi gửi xong tiền thì cũng chẳng biết tâm trạng hiện giờ là thế nào.
Dương Hạ thay đổi rồi, không phải là người con gái anh quen nữa.
Dương Hạ ơi Dương Hạ.
Nếu lúc nãy em không quan tâm đến chiếc túi kia, không đế tâm đế số tiền kia, cho dù là em có thể tiếp tục giả vờ.
Thì Trần Hạo tôi cũng sẽ đồng ý với em, bây giờ tôi không chí có mười nghìn tệ mà còn.
có vô số mười nghìn tệ khác nữa! Haizl Anh thở dài một hơi rồi định quay về.
Ngay lúc này thì điện thoại lại reo.
Là Mã Hiểu Nam gọi đến “Trần Hạo, cậu ăn bánh kem không? Nếu.
cậu muốn ăn thì đến dưới ký túc xá nữ của tớ, tớ mang xuống cho cậu!” Trước giờ Mã Hiểu Nam vẫn luôn rất quan tâm Trần Hạo, Nói thế nào nhỉ, cô ấy và anh là bạn cùng bàn, hơn nữa chơi với anh, cô ấy cũng thấy rất thoải mái và vui vẻ.
Cô ấy còn có thể tâm sự được với anh.
Không giống đám đàn ông thối khác, chỉ muốn yêu đương rồi lên giường này nọ với các cô gái, nghĩ thôi cũng thấy bưồn nôn.
Hứt “Bánh kem à? Tớ không ăn đâu…” Trần Hạo cười nói, anh cũng rất trân trọng người bạn nữ duy nhất này của mình.
“Vậy được thôi, dù hôm nay xảy ra chuyện gì thì Trần Hạo, chúng ta là bạn tốt của nhau, cậu mua túi cho tớ, tớ cũng rất thích!” Hai người nói thêm vài câu thì Mã Hiểu.
Nam cúp máy.
Bấy giờ, khá nhiều người đến ký túc xá của cô, đều là những người bạn của cô.
“Tớ nói nhé Hiểu Nam, cậu đối tốt với loại người như thế làm gì chứt”