"Trần Hạo, anh giả vờ gì đấy?" Dương Hạ khinh thường.
Nhưng sau khi nhân viên bán hàng Trương Như thấy Trần Hạo lấy thẻ đen ra thì ngơ ngẩn.
Chỉ có các gia tộc lớn mới có loại thẻ mua sắm cấp chí tôn thông dụng trong tất cả các thương hiệu xa xỉ trên toàn thế giới!
Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ sở hữu thực sự đều là phú hộ chân chính.
Mà Vương Tiểu Phi ở bên cạnh đã cầm máy thanh toán đến.
Trần Hạo nhập mật mã ngày sinh của mình, quả nhiên, màn hình hiển thị đã thanh toán thành công.
Giao dịch hoàn thành!
"Ầm!"
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi.
"Mẹ ơi, chiếc túi Hermes ba trăm sáu mươi nghìn đấy! Tuyệt quá đi!"
"Chẳng lẽ cậu thanh niên này là đại gia ngầm à?"
Ánh mắt của các cô gái đang nhìn Trần Hạo đều nóng hừng hực.
Lục Thần trợn mắt không thể tin nổi.
Sao thằng nghèo ngu ngốc này lại giàu đến vậy? Anh ta cảm thấy mặt mình đau rát.
Ban nãy mình còn đứng ở đây phô bày sự hiểu biết về những mặt hàng xa xỉ.
Bây giờ xem ra, thật giống như thằng hề!
Người có biểu cảm đặc sắc nhất, chỉ có thể là Dương Hạ.
"Anh... Anh... Trần Hạo, anh lấy đâu ra tấm thẻ này vậy?"
Túi xách ba trăm sáu mươi nghìn, nói mua là mua, hơn nữa Trần Hạo còn có thẻ mua sắm hàng xa xỉ toàn cầu cấp chí tôn, chỉ tấm thẻ này thôi cũng đã đủ xa xỉ rồi!!!
Nếu chiếc túi này được mua cho mình.
Thì bây giờ, mình sẽ được nhận ánh mắt sùng bái của tất cả mọi người.
Trần Hạo nhìn Dương Hạ, anh lười trả lời.
Nhưng vẫn cảm thấy hơi đau ví, thầm nghĩ trong lòng: Chị cũng quá đáng quá đi, đưa thẻ mua sắm thì thôi, còn phải đặt giới hạn mua thấp nhất là ba trăm nghìn!
"Thưa ngài, tôi sẽ gói túi xách lại! Mong ngài hãy chờ tôi nửa tiếng!"
Đây là sản phẩm xa xỉ, tất nhiên bao bì phải thật hoàn hảo.
Còn Trần Hạo lại cảm thấy xấu hổ khi thấy tất cả nam sinh nữ sinh ở đây đều đang nhìn mình.
Anh nói không cần, muốn cầm túi đi luôn!
"Khoan đã! Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Lục Thần sắc mặt khó coi đứng chắn trước mặt Trần Hạo.
"Cậu định làm gì?" Trần Hạo lạnh lùng nói.
Lục Thần cười gằn, chỉ vào thẻ đen trong tay Trần Hạo: "Tôi nghi ngờ chiếc thẻ này bị trộm, bây giờ, muốn trộm mật mã của người khác cũng đâu phải là chuyện khó khăn gì!"
Nói xong thì nhìn về phía Trương Như: "Chị Trương Như, em khuyên chị nên liên hệ với sếp của chị, nếu chuyện thế này mà bị lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cửa hàng!"
Dương Hạ cũng sực tỉnh: "Đúng đó chị Trương Như, loại người nghèo hèn như thế làm sao có thể mua nổi chiếc túi đắt như vậy, còn có thẻ chí tôn nữa chứ!"
Dương Hạ thật sự không muốn chấp nhận sự thật này.
Trương Như nghe vậy thì thấy cũng có lý.
Ngay lập tức, cô ta nhìn về phía Trần Hạo rồi nói: "Cậu ở lại đây chờ chút đi, giám đốc của chúng tôi sẽ đến đây ngay!"
Nói xong cô ta còn chặn đường đi của Trần Hạo, giống như đang phòng trộm.
Trần Hạo không ngờ mình chỉ mua chiếc túi thôi mà lại gặp phải nhiều chuyện rắc rối như vậy.
Nhìn điệu bộ này, mình có muốn đi cũng không đi được.
Chỉ có thể đợi giám đốc của họ đến.
Chỉ trong chốc lát, một người phụ nữ mặc đồng phục, hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài thanh lịch, đầy khí chất đi đến.
Trương Như lập tức kể chuyện nghi ngờ Trần Hạo là trộm cho giám đốc nghe.
Giám đốc liếc mắt quan sát Trần Hạo rồi nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Thưa quý khách, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi có thể kiểm tra thẻ của quý khách không?"
Sự lễ độ cung kính của cô gái này, không cần biết là thật hay giả, có vẻ như cô giám đốc này sẽ không đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài.
Trần Hạo rất bất lực, chỉ có thể đưa thẻ đen cho cô ấy.
Thấy nữ giám đốc lấy một chiếc máy chuyên kiểm tra thẻ ra.
Sau đó đặt thẻ vào trong một cách chuyên nghiệp.
"Thưa quý khách, xin hỏi quý khách họ gì? Có thể chứng minh thân phận được không ạ."
Nữ giám đốc hỏi.
"Tôi tên Trần Hạo, chị tôi tên Trần Hiểu!”
Tuy mật mã thẻ là sinh nhật mình nhưng Trần Hạo không chắc có phải thẻ được cấp dưới danh nghĩa chị mình hay không nên anh cũng đưa chứng minh thư của mình cho cô ấy.
"Hừ, thằng nghèo hèn này, xem thử xem cậu ta định bao biện thế nào!" Lục Thần đứng kế bên cười mỉa, còn lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào.
Mà thoáng chốc nữ giám đốc cũng kiểm tra xong.
Ánh mắt cô ấy hoảng sợ, màn hình hiển thị, Trần Hạo đúng là chủ của chiếc thẻ đen này.
Là hội viên chí tôn toàn cầu, mà xuất thân, chắc chắn là người của gia tộc cực kỳ lớn.
Nữ giám đốc đổ mồ hôi lạnh, Trương Như đáng chết này, hại mình đắc tội với một vị quan lớn như vậy!
Sau đó cô ấy lấy chiếc thẻ ra, đi đến trước mặt Trần Hạo, khom lưng cúi đầu chín mươi độ.
"Thưa anh Trần Hạo thân mến, mong anh hãy