Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 818


trước sau

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chương 818: Thay đổi môi trường

Giải quyết xong ba người Nghiêm Tốn, Trần Hạo chìm vào trầm tư.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh biết kế tiếp phải đi Tống Thành nhanh chóng.

Tống Thành Tần gia tộc, phải chết.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Suy nghĩ một hồi, Trần Hạo lấy điện thoại di động ra bấm vào số của Long Tổ Vân Hạo Thiên, thông báo sẽ phái người đến dọn xác ba người Nghiêm Tốn.

Đương nhiên, Vân Hạo Thiên không có phản đối lời nói của Trần Hạo, hắn liền đáp ứng ngay.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chẳng mấy chốc, không đến nửa canh giờ, Vân Hạo Thiên đã phái người đến dọn ba thi thể của Nghiêm Tốn.

Một buổi sáng trời đẹp như vậy sớm bị ba người Nghiêm Tốn phá hỏng, thật sự khiến Trần Hạo có chút không vui.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng cũng may gia đình của chính anh không bị tổn hại, cũng không biết chuyện này xảy ra, như vậy khiến Trần Hạo yên tâm.

Quay trở lại trang viên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Gia đình Trần Hạo đều đã thức dậy.

Dù sao bọn họ cũng không cần làm gì, đều có người hầu đặc biệt chăm sóc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Hạo bước vào phòng của cha mẹ, anh muốn cùng họ thảo luận vài điều.

“Cha, mẹ, chị, Vĩnh Hào, con có chuyện muốn cùng mọi người thảo luận, và hỏi một chút ý kiến của mọi người!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Hạo nhìn người nhà nói.

Trần Cận Đông lộ ra nụ cười, đối Trần Hạo đáp lại: “Tiểu Hạo, chúng ta đều là người một nhà, con cứ nói đi!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ừm… là vậy, con muốn mọi người ở Huyền Dương Điện, Đồng Hân cũng ở đó, tiện thể con có thể chăm sóc tốt cho mọi người, ở đây không an toàn!

Sau đó, Trần Hạo đã nói ra những gì trong đầu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tuy rằng nơi này tương đối hẻo lánh, nhưng sự xuất hiện của ba người Nghiêm Tốn và hắc y nhân tối hôm qua khiến Trần Hạo phải lo lắng, phải dời gia đình ẩn nấp.

Ít nhất để mọi người ở trong Huyền Dương Điện cũng coi như an toàn, Tô Đồng Hân vợ của Trần Hạo cũng ở trong Huyền Dương Điện, như vậy cô con dâu có thể chăm sóc cho Trần Cận Đông và mọi người tốt hơn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau khi nghe Trần Hạo đề nghị, cả bốn người Trần Cận Đông đều không có ý kiến gì.

“Tiểu Hạo, chúng ta đều nghe theo lời con!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Cận Đông nhìn Trần Hạo rồi nói.

Hiện tại bọn họ đi không được, tương đương với trở thành một kẻ vô dụng, cho nên mọi chuyện đều phải do Trần Hạo sắp xếp, Trần Hạo sắp xếp cái gì thì bọn họ làm, chỉ cần gia đình có thể ở bên nhau.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Được, vậy đợi chút rồi con liền đưa mọi người đi Huyền Dương Điện!”

Trần Hạo gật đầu nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Buổi chiều, Trần Hạo lái xe đưa mọi người trở về Huyền Dương Điện.

Trong Huyền Dương Điện có Quỷ tính tử và Long Tổ một tiểu đội, phỏng chừng gia tộc của anh củng an toàn, chỉ cần không phải Cao thủ Cảnh giới Chí

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

tôn đến là được, căn bản còn lại có khả năng bảo vệ an toàn được.

Hơn nữa, Trần Hạo không tin có người thực sự dám đột nhập căn cứ của bọn họ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tô Đồng Hân thật vui mừng nhìn phu quân Trần Hạo trở về, trực tiếp ngã vào Trần Hạo ôm, đã nhiều năm xa cách, cô cảm thấy quá vả về một điều gì đó, khóc nấc lên.

Mỗi lần Trần Hạo rời đi, Tô Đồng Hân luôn canh cánh trong lòng, trong lòng cầu nguyện cho Trần Hạo lần nào cũng phải bình An trở về.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Đồng Hân, em chăm sóc ba mẹ và Vĩnh Hào giùm anh. anh phải lo một số việc. Có thể phải mất một thời gian mới trở lại. Nếu em có chuyện gì thì hãy nói cho anh biết qua Truyền Âm Phù!”

Trước khi đi, Trần Hạo đưa cho Tô Đồng Hân, cái Truyền Âm Phù hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tô Đồng Hân ngoan ngoãn gật đầu, cô biết Trần Hạo có trách nhiệm nặng nề nên chỉ có thể làm công tác hậu cần, sau lưng Trần Hạo nhất định phải là người phụ nữ mạnh mẽ nhất, như vậy Trần Hạo cũng đỡ chút gánh nặng.

Sau khi giải thích mọi chuyện, Trần Hạo lại rời đi và đi thẳng về phía vực giới.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lần này tiến về vực giới, Trần Hạo có hai việc phải làm.

Việc đầu tiên là tìm xem Thần Vương đại nhân được nhắc đến tột cùng là thần thánh phương nào

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Điều thứ hai là Trần Hạo muốn mua một số lá bùa bí mật.

Trong vực giới, lá bùa bí mật là phổ biến nhất, nhưng mỗi lá bùa đều đắt tiền, và lá bùa mà Trần Hạo muốn mua là loại cực phẩm trong số những loại cực phẩm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nếu có thể, Trần Hạo muốn học cách làm lá bùa, để có thể tự mình làm
lá bùa mà không cần tốn tiền mua.

Nhưng làm bùa hộ mệnh là một việc rất khó học, Trần Hạo nhất thời biết mình không còn thời gian và sức lực để làm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau hơn một giờ phi hành, Trần Hạo thuận lợi đến vực giới.

Lại tới vực giới, Trần Hạo cũng không xa lạ như lần trước, ngược lại có vẻ rất quen thuộc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Vực giới, kinh đô .

Trần Hạo đến biệt thự Chu gia.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đương nhiên người anh tìm là Chu Nặc.

Phía sau Chu Nặc là Chu gia, kinh đô, Chu gia được coi là nổi danh thiên hạ, hơn nữa người duy nhất Trần Hạo quen biết trong toàn vực giới chỉ có Chu Nặc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Xin chào, xin hỏi ngươi tìm ai?”

Vừa tới cổng biệt thự Chu gia, Trần Hạo đã bị hai thị vệ Chu gia chặn ở cổng, tra hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ừ, ta là bằng hữu của đại tiểu thư, ta muốn tìm đại tiểu thư của các ngươi, đại tiểu thư có ở nhà không? Nếu được thì nhờ các người vào bẩm báo một tiếng, nói có người tên Trần Hạo đến tìm!”

Trần Hạo cáo lui tới cửa nhà riêng, mỉm cười nhìn hai thị vệ kể chuyện.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Xin lỗi, đại tiểu thư của chúng ta đã đi ra ngoài và hiện tại không có ở nhà!”

Một tên thị vệ lập tức trả lời Trần Hạo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ra ngoài? Vậy các ngươi có biết đi đâu không?”

Trần Hạo thắc mắc nên luôn miệng hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Không biết, chúng ta chỉ là thị vệ, không có tư cách đi Quản đại tiểu thư!”

Trần Hạo nghe xong chắc chắn hiểu được, hắn biết hai người thị vệ này nhất định không có nói dối chính mình, bởi vì củng không cần thiết.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trong trường hợp này, Trần Hạo không còn cách nào khác là thử vận may ở kinh thành xem có thể gặp được Chu Nặc hay không.

Cô gà này, thực sự, anh thật vất vả đến tìm cô trả 1 nghìn lẻ 1 đêm, mà lại không có nhà.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau đó, Trần Hạo một mình đi dạo phố phường náo nhiệt.

So với Địa Cầu, vực giới vẫn đều quá tráng lệ, đó là lý do tại sao vực giới phú quý đắt đỏ hơn nhiều so với Địa Cầu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Chu Nặc, xin em hãy chấp nhận anh đi, anh đối với em thật lòng mà!”

Đúng lúc này, một nam thanh niên mặc vest trắng bước ra từ một nhà hàng sang trọng, vừa đi vừa năn nỉ cô gái bên cạnh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô gái không để ý đến lời nói của thanh niên mà mặt lạnh tanh, tỏ vẻ không có chút hứng thú nào với thanh niên.

Trần Hạo đưa mắt nhìn, cô gái không phải ai khác, chính là Chu Nặc mà Trần Hạo đang tìm, không ngờ lại gặp được ở đây, xem ra Chu Nặc đang chút phiền phức.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Chu Nặc!”

Dừng lại một chút, Trần Hạo quyết định hướng về Chu Nặc mở miệng hô .

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chu Nặc nghe xong quay đầu lại nhìn, hai mắt sáng lên, vẻ mặt vui mừng.

“Trần Hạo!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chu Nặc kinh ngạc phát điên, đột nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng đi về phía Trần Hạo, sau đó ngã vào trong lòng Trần Hạo, ôm chặt lấy Trần Hạo.

Điều này khiến Trần Hạo bất ngờ, không ai có thể nghĩ rằng Chu Nặc lại thể hiện với anh trong bộ dạng này, nhưng tiếc thay anh đã có gia đình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện