Muốn nói chuyện thì cứ nói, sao mỗi lần nói hắn đều có thể kéo những chủ đề không liên quan vậy?
Cây cổ thụ kia cành lá um tùm / Thì / Có / Gì / Tới / Hắn?
Chẳng lẽ hắn vẫn định tiếp tục ngồi xổm trên cây cổ thụ này vào mùa hè?
Khương Hiến nhìn Lý Khiêm, nàng cảm thấy đầu óc mình lại bắt đầu đau đớn.
"Nếu Lý thị vệ không có việc gì, vậy ta đi trước." Nàng nói với ngữ điệu khách khí lại xa cách, cũng không nhìn Lý Khiêm một chút, liền xoay người rời đi.
Lý Khiêm lại một lần nữa kinh ngạc.
Chuyện lớn như vậy, nàng cũng không hỏi thêm gì sao?
Cứ bỏ đi sạch sẽ như vậy?
Tiểu cô nương này, chẳng lẽ không biết tầm quan trọng của chuyện này sao? Hay là đã quá tin tưởng hắn?
Lý Khiêm cười lắc đầu.
Trong lòng dường như đã có đáp án.
Ngay cả hắn có thể tính toán Tào Thái hậu, tính toán Khương gia vẫn có thể bình chân như vại, sao lại không biết được tầm quan trọng của sự việc..
Hắn nhìn theo bóng lưng Khương Hiến tới khi không còn thấy bóng dáng Khương Hiến, thì mới chậm rãi đi tới điện Vũ Anh.
Khương Hiến về Đông Tam Sở đổi y phục, sau đó cùng Bạch Tố đi tới Đông Noãn Các bồi Thái hoàng Thái hậu dùng bữa tối.
Thái hoàng thái phi Bạch thị cũng ở đó, đang cùng Thái hoàng Thái hậu nói chuyện, thấy các nàng tiến đến liền lập tức dừng chủ đề lại, cười chào hỏi ăn cơm: "..
Ta đang đợi các ngươi tới." Lại hỏi các nàng: "Cả trưa nay không gặp, các ngươi trốn ở trong phòng làm cái gì thế?"
"Tụi con may vá ạ." Bạch Tố thuận miệng đáp.
Thái hoàng thái phi lại nhẹ gật đầu, nói: "Là muốn học cách làm chỉ à, sang năm tới tuổi cập kê rồi, hai ngươi không thể rong chơi như vậy nữa.
Vừa rồi ta đã cùng Thái hoàng Thái hậu lão nhân gia nói xong, trong hai ngày này, ta đã chọn một vài tú nương từ phòng may vá, sau sinh nhật của thái hậu, các ngươi sẽ bắt đầu học may vá với tú nương.
Miễn cho cha mẹ ngươi biết ngươi đến cái khăn còn thêu không tốt, sẽ trách cứ ta không dạy dỗ ngươi tốt."
Thái hoàng Thái phi nhất định là đang cùng Thái hoàng Thái hậu nói về hôn sự của hai người, bằng không thì cũng sẽ không nghĩ tới để Bạch Tố học thêu thùa may vá.
Hương quân của Bạch Tố cũng chỉ là một thanh danh.
Không giống như Khương Hiến, được hưởng thân vương bổng lộc, hàng năm có năm vạn doanh thu, còn có đất phong của riêng mình.
Khương Hiến có thể không học, còn Bạch Tố lại không thể không học.
Hai người đều là tâm tư thông thấu, nghe vậy tâm tình của hai nàng có chút sa sút.
Bạch Tố là đang nghĩ mình rốt cuộc có thể gả cho Tào Tuyên hay không, Khương Hiến thì đang nghĩ mình không gả cho Triệu Dực, thì gả cho ai sẽ tốt đây?
Ăn cơm xong, bồi tiếp hai vị lão nhân gia nói chuyện.
Thái hoàng Thái phi hiển nhiên còn có chuyện muốn nói với Thái hoàng Thái hậu, liền uyển chuyển để các nàng về sớm nghỉ ngơi.
Hai người cũng không chậm trễ, trở về nhà nói chuyện.
Khương Hiến tẩy rửa xong, đang ngồi ở trước bàn gương thoa cao son, Lưu Tiểu Mãn liền cầu kiến.
Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, đi đến thư phòng bên cạnh.
Lưu Tiểu Mãn làm việc rất cẩn thận, không biết từ đâu tìm được bản đồ trải lên trên bàn, sau đó cầm đèn chụp hình dưa trên bàn xuống, rút bấc đèn ra, lúc này mới chỉ vào tấm bản đồ kia nói: "Người xem.
Đây là hồ Côn Minh, đây là Vạn Thọ Sơn, từ nơi này chúng ta sẽ đi thuyền để lên bờ, bên bờ kia mấy căn phòng chính là điện Nhân Thọ, Ngọc Lan đường, Nghi Vân đường.."
Khương Hiến nghe mà có chút bực mình.
Hóa ra nơi này chỉ là một ngọn đồi xinh đẹp ở ngoại ô, mẫu thân của Võ Tông Hoàng đế, Đoan Nhân Hoàng thái hậu lúc còn sống thích lễ thọ.
Vào đại thọ lần thứ sáu mươi của Đoan Nhân Hoàng thái hậu, Võ Tông Hoàng đế vì mẫu thân đã xây tòa miếu vũ ở đây.
Sau đó nó được xây dựng nhiều lần, tạo thành quy mô như bây giờ không chỉ có chùa miếu, đại điện, thủy tạ còn có vũ đài, thuyền đá và ruộng lúa, nơi này đã trở thành một nơi nghỉ mát của Hoàng gia.
Sau khi Tào Thái hậu nhiếp chính, còn đặc biệt khai thông đường thủy từ Tây Uyển đến Vạn Thọ Sơn, lui tới càng thêm thuận tiện.
Có lẽ bởi vì nơi này ghi lại thành công của Triệu Dực, sau khi Triệu Dực tự mình chấp chính, hắn không thích ở Càn Thanh cung và Khôn Ninh cung, nơi tràn đầy khí thế của Tào Thái hậu, mà thích ở chỗ này hơn.
Về điểm này, Khương Hiến cảm thấy mình và Triệu Dực rất giống nhau.
Có lẽ bởi vì nàng ở đây độc chết Triệu Dực và Phương Thị, nàng rất không thích Vạn Thọ Sơn.
Ngược lại nàng thích ở Từ Ninh cung nơi đã quen từ nhỏ, nơi tràn ngập sự từ ái của Thái hoàng Thái hậu.
Sau khi nàng buông rèm chấp chính, cũng chưa từng đi Vạn Thọ Sơn.
Những người này đều thích nhìn chằm chằm người ở phía trên.
Sự yêu thích của đám người tầng cao nhất thường sẽ để cho người phía dưới thổi bổng.
Vạn Thọ Sơn cũng dần dần thiếu tu sửa và trở nên xuống dốc.
Cho nên Khương Hiến đối với Vạn Thọ Sơn cũng không quen thuộc.
Dù không thích đến đâu, nàng cũng chỉ có thể