*** Lưu Nguyệt cung ***
_ Hôm nay, cậu ấy sao rồi!?
_ Dạ bẩm Chủ nhân, người đã tỉnh...
Vừa nghe tới đây, cô đã vội vã xông vào phòng- nơi mà Phong đang nghỉ ngơi, dưỡng vết thương.
.
.
" Hức... Phong... Là cậu...
Là cậu thật rồi!?
Cậu đang ở đây... Ở đây...!!
Tớ... thật sự đang không phải đang nằm mơ, có phải không???"
.
.
_ Phong...
Cái tên gọi tưởng chừng đã vô cùng quen thuộc với cô, nay chỉ thốt lên thôi sao thật khó khăn và nghẹn ngào...
_ Sao cô biết tên tôi? Cô là ai...???
Mỉm cười, cô lau nhẹ khoé mắt và khẽ nói:
_ Mình là Lam Anh. Là Lam Anh của cậu đây!
Phong nhíu chặt mày:
_ Lam Anh nào? Cô đang nói bậy bạ gì vậy??
.
.
.
.
Cô thất kinh, lắp bắp nói:
_ Phong à... Đừng đùa! Mình là Lam Anh. Cao Lam Anh đây mà!
Phong cười nửa miệng:
_ Hà... Thì ra mày cũng như tao. Mày là gián điệp của phe phái nào sao? Cao tay đấy...! Hủy thi diệt tích được cô ả Thiên Nguyệt, còn cải trang thành cô ta lên làm người nắm quyền. Không tồi đâu!? Có muốn cộng tác với tao không???
Cô... không tin nổi vào tai của mình. Phong... cậu ấy đang nói gì vậy???
_ Phong, cậu sao vậy? Mình là Lam Anh, chúng ta bị xuyên vào sách. Cậu không nhớ mình sao? Còn... còn cả Thiên nữa! Cậu có nhớ Thiên không?
Phong lạnh lẽo nói:
_ Đủ rồi, bớt lên cơn thần kinh giùm, cô tưởng tôi bị ngu à? Xuyên sách...? Nực cười. Mà thôi... nhiệm vụ của tôi tới đây là để thủ tiêu 1 con nhỏ kính cận. Nghe nói, các người đang giữ cô ta. Giao cô ta cho tôi, đổi lại, tôi sẽ cung cấp 1 vài thông tin có lợi cho cô, Thiên Nguyệt bang chủ... À không, phải nói là... Lam Anh bang chủ mới đúng! Không phải vậy sao???
Phong cười mỉa mai, rồi chợt biến sắc:
_ Không đúng, Thiên Nguyệt thân thủ ngang ngửa kẻ cầm đầu tàn ác Tình Sát của Dark Diamond. Không thể dễ bị hạ, thêm nữa, hộ vệ đắc lực trùng trùng hộ giá bên cạnh... Lẽ nào...
Cô vui mừng nói:
_ Cuối cùng, cậu đã nhớ ra rồi sao??
Phong nhíu mày, đáp:
_ Vậy ra, Lam Anh là danh xưng thật của Thiên Nguyệt bang chủ. Nãy giờ là tôi đoán bừa, thất kính, thất kính! Thông tin của tôi có liên quan đến phi vụ Phi Yến của ông trùm mô giới Lăng Huyết Vũ, tôi có điều tra được Thiên Nguyệt bang chủ có giao ước lấy cái phi vụ này để đàm phán với Tình sát bang chủ về việc giao con nhỏ bốn mắt kia ra. Cho nên...
Phong dừng 1 chút rồi tiếp:
_ Tôi có cách giúp Ngài nuốt trọn phi vụ lần này mà không cần tốn 1 binh, 1 tốt. Còn có thể giá họa cho người khác, tiện tay phủi sạch mọi liên hệ. Người có hứng thú trao đổi điều kiện với tôi không?
Phong bị giam trong ngục tối và dưỡng thương trên giường Băng Tằm bữa giờ mà vẫn moi ra được các thông tin này... quả là không đơn giản. Nhưng sao... cậu ấy lại không nhận ra cô???
Lấy lại phong thái Nữ vương, cô đáp:
_ Ta là người làm ăn, bên nào có lợi ích và ít có nguy cơ chịu tổn thất hơn thì ta sẽ nghiêng về bên đó! Có điều, ta chỉ tò mò, ngươi cần gì ở... cô nhóc bốn mắt kia??
_ Ta sẽ phanh thây xẻ thịt của cô ta ra cho chó ăn...!!!
Lời lẽ độc địa phát ra từ miệng Phong làm tim cô chua xót đến vô cùng. Nén lại bi thương, cô tỏ vẻ thản nhiên hỏi:
_ Haha... Thú vị, cô ta đắc tội ân oán sâu nặng gì với ngươi mà để ngươi tình nguyện trả giá, dám xông thẳng vào Lưu Nguyệt cung của ta để đòi người cho bằng được...??? Ta thật rất có hứng thú...!?
Phong cay độc nói:
_ Cô ta hãm hại người con gái tôi yêu, khiến cô ấy phải chịu ủy khuất. Gần đây còn hủy hoại thanh danh của cô ấy. Tôi nhất định phải thay cô ấy đòi lại món nợ này.
Cô đứng dậy, xoay lưng về phía Phòng và nói:
_ Ta hiểu rồi... Ngươi hãy ghi chép và trình bày thật rõ cách vừa nuốt được hàng, vừa gấp được lửa bỏ vào tay kẻ khác. Xem qua, nếu thật sự