Ngày hôm nay là sinh nhật Vân Nhu, mẹ Dương Nhất Hàn, khách quan đã đến đông đủ cả, khách mời không phải quan chức cấp cao thì cũng là người có tiền.
Âm thanh tiếng đàn piano cất lên du dương, bữa tiệc được trang trí sang trọng, thức ăn nước uống cũng đều là đồ xa xỉ.
Lục Kiều Kiều mặc một chiếc đầm đen cổ vuông, xẻ tà cao để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, trái ngược với cô, Lục Mộng Kỳ lại diện trên chiếc váy màu trắng tay bồng, dài tới đầu gối, hệt như một cô công chúa đáng yêu.
Cả hai khi đứng cạnh nhau làm người ta liên tưởng tới thiên nga đen và thiên nga trắng, đều rất xinh đẹp, nhưng so về khí chất và sự thu hút, Lục Kiều Kiều vẫn là nhỉnh hơn vài phần.
Lục Kiều Kiều chán nản đứng một mình ở góc khuất, mái tóc búi cao gọn gàng, ngũ quan trên gương mặt tinh xảo nhưng biểu cảm hờ hững, càng khiến cô trở nên nổi bật hơn giữa đám đông.
Và toàn bộ cảnh " đẹp " ấy đều thu gọn vào tầm mắt Lục Mộng Kỳ.
Cô ta bóp chặt ly rượu trên tay, sắc mặt tối sầm lại.
Hào quang của Lục Mộng Kỳ cô thế nhưng lại bị Lục Kiều Kiều kia cướp mất.
Lúc này Kha Nhược Vũ đi tới đưng bên cạnh Lục Mộng Kỳ, ánh mắt cô ta cũng luôn đặt trên người Lục Kiều Kiều, chết tiệt, từ khi nào cô ả xấu xí quên mùa kia lại trở nên xinh đẹp, khí chất như thế: " Đúng là hồ ly tinh! "
Lục Mộng Kỳ nhìn thấy vẻ phẫn uất trên mặt Kha Nhược Vũ, đột nhiên cô nghĩ ra một kế hay, chi bằng mượn đao giết người? Nói rồi cô ta nghiêng đầu qua Kha Nhược Vũ: " Nhược Vũ, cậu nói gì vậy? "
" Tớ chính là đang chửi Lục Kiều Kiều, cậu xem, con ả đó dám dùng nhan sắc để quyến rũ mấy tên đàn ông ở đây, đúng là không biết liêm sỉ mà! "
" Ấy, chị Kiều Kiều không phải như vậy đâu, cậu đừng nói thế, oan cho chị ấy lắm! "
" Hầy, chính vì cậu tốt bụng hiền lành như vậy nên mới bị chị ta bắt nạt! "
" Tớ quen rồi, dù sao chúng ta cũng là chị em, Nhược Vũ, cậu đừng vì tớ mà kiếm chuyện với chị ấy, tớ không sao đâu! " Lục Mộng Kỳ cười yếu ớt nhìn Kha Nhược Vũ.
Kha Nhược Vũ nhìn Lục Mộng Kỳ như vậy lại thấy đau lòng, Lục Mộng Kỳ là người bạn cô ta yêu quý nhất, hiền lành tốt bụng, sao có thể bị con người xấu xa kia bắt nạt, không được, cô nhất định phải làm gì đó giúp Lục Mộng Kỳ.
Thấy Kha Nhược Vũ suy nghĩ thâm sâu, Lục Mộng Kỳ có thể chắc nịch rằng bạn thân cô ta đang tính kế, giờ cô chỉ đứng đằng sau giật dây rồi xem kịch hay thôi!
Một lát sau, Kha Nhược Vũ đi tới bên Lục Kiều Kiều với một ly rượu trên tay, còn có Lục Mộng Kỳ, cô ta đưa ly rượu ra trước mặt Lục Kiều Kiều: " Chị Kiều Kiều, tôi muốn xin lỗi chị chuyện hôm trước, ngày hôm đó trong cửa hàng đã nói những lời không hay, ly rượu này bồi chị coi như lời xin lỗi của tôi! "
Lục Kiều Kiều nhìn nhìn, cô không có ý định uống rượu, vả lại chuyện hôm đó cô cũng chả để tâm, vốn cũng không thèm nhớ tới, ai ngờ hôm nay Kha Nhược Vũ lại hạ mình tới xin lỗi cô, cảm thấy kì lạ: " Lời xin lỗi của cô thì tôi, tôi không uống rượu đâu! "
" Chị Kiều Kiều, tôi đang rất thành khẩn nha, nếu chị không uống thì chính là chưa tha lỗi cho tôi rồi! "
Có kẻ xướng thì có người họa, Lục Mộng Kỳ cũng chêm vào vài ba câu: " Đúng rồi đó chị, cũng là cái tâm của Nhược Vũ, chị uống đi cho cậu ấy vui! " Lục Mộng Kỳ đương nhiên biết Kha Nhược Vũ tính làm gì.
Lục Kiều Kiều thở dài, nếu từ chối nữa, không biết hai người họ còn dây dưa tới khi nào, Lục Kiều Kiều cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi: " Được chưa? " khi cô định rời đi thì Kha Nhược Vũ nắm chặt cánh