Lục Kiều Kiều mấy ngày gần đây chăm chỉ làm việc.
Chỉ là cảm thấy sóng yên biển lặng quá, Kha Nhược Vũ từng tuyên bố sẽ không tha cho cô, như vậy đây chỉ là ngày yên bình trước giông bão thôi.
Ngó nghiêng gì đó, cô cầm điện thoại lên và gọi: “ Tiểu Vy, tớ đến quán café đó rồi, cậu đang ở đâu?”.
Nghe ngóng gật gật với chiếc điện thoại.
Sau đó, đang đưa ra khỏi tai tắt máy thì bỗng sau lưng có hai người đàn ông cao lớn bịt mảnh vải trắng vào mũi cô.
Vài giây sau, khi cô chưa kịp định hướng được tình hình ra sao thì vội vã ngất lịm.
Khi tỉnh giậy cũng là lúc trời đã tối, Lục Kiều Kiều lơ mơ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xinh đẹp.
Loay hoay ngồi dậy, lắc lư chiếc đầu để nó được tỉnh táo hơn.
Lục Kiều Kiều giật mình nhẹ “Đây là đâu?” cô tự hỏi, và nhìn xung quanh căn phòng nhỏ.
Chúng được trang trí rất đẹp và cầu kỳ bắt mắt.
Cô vội vã bước xuống giường đi ra cánh cửa, nhưng dù nhấn mở cỡ nào nó cũng không chịu mở ra.
Lúc đó cô mới biết bản thân đã thực sự bị nhốt trong căn phòng này.
Cô ngồi sụp xuống cánh cửa.
Một hồi, khi đã thực sự định hình được tâm trạng của bản thân, Lục Kiều Kiều nghĩ đến chiếc điện thoại của mình.
Cô loay hoay tìm kiếm nó cả buổi.
Lật tung mọi thứ trong căn phòng cũng không tìm ra được tung tích của chiếc điện thoại.
Lục Kiều Kiều thở dài, cũng phải, mình đã bị bắt cóc rồi thì cớ gì bọn kia lại ngu ngốc đến độ để lại chiếc điện thoại chứ.
Mà khẳng định chắc chắn chủ mưu là Kha Nhược Vũ chứ làm gì còn ai khác.
Cô ta lại định dùng cách cũ để hãm hại cô đây mà.
Vẻ mặt Lục Kiều Kiều lại bình tĩnh đến kì lạ, cô không khóc, không kêu gào, không cầu cứu, bởi cô biết, có làm vậy thì cũng chẳng có ai nghe thấy mà tới cứu cô đâu.
Hồi nãy đã nói với Cố Tiểu Vy là cô đã đến quán cafe, nếu không thấy cô, chắc chắn Cố Tiểu Vy sẽ nghi ngờ mà ngay lập tức tìm cô, chỉ là không biết đây là nơi nào nữa.
Lục Kiều Kiều đi ra phía cửa sổ bị đóng chặt bởi các thanh thép, qua khe hở cô nhìn ra ngoài, lại là một cảnh tượng quên thuộc, đây chắc là căn nhà ở sâu trong rừng rồi, lần này xác định cô không thể trốn được rồi.
Một hồi sau, cánh cửa tự dưng có tiếng động.
Lục Kiều Kiều giật mình quay lại.
Quả nhiên là Kha Nhược Vũ, theo sau còn có ba người đàn ông.
Kha Nhược Vũ vẻ mặt nham nhở tiến lại gần: " Chà, chà, tỉnh rồi sao! "
Lục Kiều Kiều không trả lời, nhìn chằm chằm Kha Nhược Vũ.
Thấy mình bị ngó lỡ, Kha Nhược Vũ đâm ra bực tức: " Mau trói cô ta lên giường! " giọng nói cô ta nghe có chút chói tai.
Ba người đàn ông kia liền xông tới, Lục Kiều Kiều phản kháng, dãy dụa, nhưng sức của cô là sao địch nổi với ba tên to con, khỏe mạnh, sau một hồi giằng co, Lục Kiều Kiều vẫn là yếu thế hơn, bị ném phắt lên giường, hai tay bị trói chặt bởi dây thừng vào đầu giường: " Kha Nhược Vũ, có bản lĩnh thì đừng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy! " Lục Kiều Kiều phẫn nộ lườm Kha Nhược Vũ.
Kha Nhược Vũ bỗng bật cười lớn: " Ha, đúng là điếc không sợ súng, cô yên tâm, sắp tới cô sẽ được sung sướng lên tận trời mây, ba tên này là tôi đặc biệt chọn cho cô bởi kĩ thuật rất tốt đó nha ~ "
" Tôi khinh, vậy là cô cũng đã bị tên đó chơi qua nên mới biết kĩ thuật của bọn họ rất tốt.
"
" Con đ**m chết tiệt! " Kha Nhược Vũ xông tới tát mạnh vào má Lục Kiều Kiều, bởi vì ngón tay cô ta dài