" Em đang cầm cái gì? " Mộ Tư Thần ngồi trên bàn làm việc đọc sách nhìn về phía Lục Kiều Kiều đang nằm lăn lộn trên giường.
Từ khi Lục Kiều Kiều xuất viện, anh đã chuyển bàn làm việc tới phòng ngủ với lý do là trông chừng cô.
Ban đầu Lục Kiều Kiều khá ngượng ngùng, nhưng chỉ thấy anh ấy cứ đúng đến 10 giờ sẽ tự khắc rời phòng, lặp lại nhiều lần cũng trở thành thói quen nên Lục Kiều Kiều cũng không còn thấy ngại nữa mà cảm thấy là lẽ bình thường.
" Thiệp cưới của Lục Mộng Kỳ, cô ta mời tôi tới tham dự...!" Lục Kiều Kiều ngừng lại, đột nhiên lại cảm thấy tức giận: " Thật là, cướp vị hôn phu của chị gái, còn tỏ vẻ thành tựu như vậy cho ai xem chứ! "
Mộ Tư Thần nhướn mày: " Em ghen? "
" Hầy, tôi nào ghen, tại sao ai cũng nghĩ là tôi thích tên Dương Nhất Hàn kia chứ.
Rõ ràng hắn mới là người theo đuổi rồi đòi cưới tôi cho bằng được, cái tên chó chết đó, có cho tôi cũng không thèm đâu! "
Khóe miệng Mộ Tư Thần nhếch nhẹ, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy vui vẻ.
" Vậy tại sao lại thấy tức giận? "
" Tất nhiên là bởi vì lòng tốt của tôi đã bị đám người đó chà đạp rồi, thật uổng công tôi đối tốt với Lục Mộng Kỳ, thế mà nó lại dùng cách này để đáp trả, thật không biết tính nó giống ai mà xảo trá như vậy! "
" Hổ phụ sinh hổ tử.
"
Nghe vậy Lục Kiều Kiều vội bật dậy: " Nhưng mà tôi cũng là con gái ruột của họ nha! "
" Em khác.
Vậy em có tính đi không? "
" Tôi còn có thể không đi? Nếu không thấy mặt tôi, khẳng định Lục Mộng Kỳ sẽ cho người tôi bắt tôi đi.
Mộ Tư Thần, anh có muốn đi với tôi không? Kì này tôi nhất định cho Lục Mộng Kỳ bẽ mặt, để cô ta biết, người cô ta đẩy sang cho tôi là người cực phẩm thế nào, cô ta nhất định sẽ tiếc đến chết! "
" Em là khen tôi? "
" Thì đúng mà, anh vừa đẹp trai, giàu có, tôi lấy anh đúng là vớ phải hũ vàng mười.
" Lục Kiều Kiều cười trêu chọc: " Vậy anh có muốn đi cùng tôi tới đó không, từ chối cũng được, tôi không ép.
"
" Được, đều nghe em.
"
" Oke, anh hứa rồi đó nha! "
" Ừm.
"
Lục Kiều Kiều cười vui vẻ tiếp tục lướt màn hình điện thoại, cong Mộ Tư Thần, ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người Lục Kiều Kiều: " Em có muốn trả thù bọn họ không? "
Lục Kiều Kiều giật mình: " Hả? Ai, gia đình tôi á? Anh hỏi tôi là muốn trả thù họ không ấy hả? "
Mộ Tư Thần gật nhẹ.
" Không đâu, họ là người thân của tôi mà, cho dù họ làm gì tôi thì tôi cũng không có ý định trả thù đâu, với cả cho tới giờ, mấy người đó vẫn chưa làm gì quá đáng với tôi.
"
" Là do em quá tốt bụng.
"
" Không phải, là do tôi nhìn thấy cách làm của anh với Kha gia, rất đáng sợ, cũng may người đắc tội với anh không phải là tôi, nếu không tôi chết chắc! "
Mộ Tư Thần đứng dậy, tiến gần đến Lục Kiều Kiều, đặt nhẹ môi lên mu bàn tay cô: " Sẽ không, dù em có giết tôi, tôi nhất quyết không làm phương hại đến em! "
" Anh lại nói linh tinh cái gì vậy chứ? " Lục Kiều Kiều cười gượng.
" Tôi nói thật, em là ngoại lệ của tôi! "
" Vì sao? "
" Vì tôi yêu em! " Mộ Tư Thần ánh mắt không gợn sóng nhìn cô.
Lại là câu nói này, lần trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, Mộ Tư Thần không thể nào có tình cảm với cô được, Lục Kiều Kiều khẳng định chắc nịch luôn.
Tất nhiên là không có lý do nào Mộ Tư Thần lại yêu cô, ban đầu cô kết hôn với anh cũng chỉ là trùng hợp, bởi vì