Cuối cùng cũng tới giờ cử hành hôn lễ, Lục Hải dắt tay Lục Mộng Kỳ tiến vào lễ đường, ông đứng thẳng phải từng bước hiên ngang lướt qua mọi ánh nhìn, tự mình cũng thấy kiêu ngạo khi đưa con gái bảo bối ông ta yêu quý được gả vào hào môn.
Không chỉ Lục Hải, Lục Chu Mẫn ngồi phía trên quay ra nhìn cũng không khỏi tự hào.
Tiến vào lễ đường, Lục Mộng Kỳ tự tin ưỡn ngực, cô ta giờ phút này chính là người kiêu kì nhất, được mọi ánh mắt nhìn lên, trong lòng không khỏi reo hò mà hướng đôi mắt trong veo tới Dương Nhất Hàn.
Âm nhạc cất lên trầm bổng, nhẹ nhàng, từng bước chân của hai người tiến vào theo nhịp chậm rãi.
Qua tấm voan trắng che trước mặt Lục Mộng Kỳ, người ngoài vẫn là thấy rõ được vẻ mặt tươi như hoa của cô ta, ánh mắt cong lại thành vầng trắng khuyết, gò má ửng hồng phơn phớt.
Đây có thật sự là biểu cảm của người phải chịu gả thay nên có không nữa.
Đứng trước toàn thể mọi người, cha xứ đọc lời tuyên thệ, sau đó Dương Nhất Hàn quỳ xuống trước Lục Mộng Kỳ, đeo cho cô ta một chiếc nhẫn, đó là chiếc nhẫn gắn kim cương 35 carat trị giá khoảng 10 triệu USD.
Nhìn thấy chiếc nhẫn nằm cố định trên ngón áp út của mình, Lục Mộng Kỳ không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh.
Cuối cùng hai người trao nhau một nụ hôn nồng thắm trước những lời chúc phúc nồng nhiệt của toàn thể khách quan tới tham dự.
Khỏi phải nói, Lục Mộng Kỳ chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất ngày hôm nay, cô ta đưa mắt nhìn xuống dưới, chầm chậm nghĩ tới khuôn mặt ghen ghét của Lục Kiều Kiều, không dấu nổi sự thỏa mãn, nhưng có điều phải để Lục Mộng Kỳ thất vọng rồi.
Dù có nhìn vòng quanh thêm chục lần nữa, vẫn không thấy được gương mặt của Lục Kiều Kiều ở đâu cả.
Không lẽ vì thất vọng quá nên là rời đi trước rồi? Như vậy đâu có được, cô ta còn chưa có phúc phần xem mặt anh rể nữa cơ mà, nếu kết thúc như vậy thì quá chán rồi, cũng không như kế hoạch ban đầu của cô ta nha.
Còn khả năng khác là Lục Kiều Kiều chưa đến, vậy thì không được chứng kiến cảnh vừa rồi, quá lãng phí, quá lãng phí, Lục Mộng Kỳ cô đã phải dày công chuẩn bị bao lâu chứ.
Mãi cho tới lúc việc cử hành hôn lễ kết thúc, bữa tiệc giao lưu cũng khai tiệc, mà Lục Mộng Kỳ vẫn chưa định hình được vị trí của Lục Kiều Kiều đang ở đâu.
Hay là cô ta rén, không dám đến, hay là cô ta đang ở nhà khóc lóc thất vọng.
Trong đầu Lục Mộng Kỳ cũng chỉ toàn suy nghĩ buồn bực mà suy nghĩ tới chuyện đó, vậy mà Lục Kiều Kiều lại nuốt lời không tới, đúng là làm tức chết cô ta rồi.
Lục Mộng Kỳ đành đem theo tâm trạng khó chịu đi tiếp đãi các vị khách quan trọng, thấy vẻ mặt vài phần cau có của cô ta, Dương Nhất Hàn cũng để ý mà mấy lần hỏi han, nhưng gặng hỏi cô ta cũng chỉ trả lời qua loa nói không có gì, nên sau đó hắn cũng mặc kệ luôn.
Xế chiều, không gian có chút yên tĩnh.
Ánh sáng hoàng hôn từ phía ngoài hắt vào bên trong phòng qua những nhành cây trơ trụi, tạo thành những chỗ sáng tối.
Bước ra từ nhà tắm là thân hình của một người thiếu nữ xinh đẹp, Lục Kiều Kiều mặc một chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể làm nổi bật lên đường cong quyến rũ.
Thời tiết Thành phố đã bắt đầu sang thu nên không khí cũng mát mẻ dễ chịu hơn hẳn đối với cô thì một ngày mệt mỏi đã trôi qua, được hòa mình vào làn nước cùng không gian nhà tắm quen thuộc cũng làm tinh thần con người ta thư thái đến lạ, những mệt nhọc trong ngày đều được tan biến.
Đôi chân trần trắng nõn bước trên nền đá vân gỗ, vài giọt nước được rơi xuống nền từ tóc cô.
Lục Kiều Kiều đi bật đèn phòng lại giường rồi ngồi xuống, chiếc nệm vì có lực tác dụng lên cũng lún nhẹ.
Bởi vì đến tối, bữa tiệc mới diễn ra cao trào nên cô giờ mới chuẩn bị, liếc nhìn qua trên bàn, một chiếc hộp sẫm màu đã thu hút cô, Lục Kiều Kiều tò mò mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, sáng đến chói mắt, khẳng định là Mộ Tư Thần chuẩn bị cho cô rồi.
Nhìn lại vùng cổ trống trơn của mình, cảm thấy Mộ Tư Thần thật chu đáo, rất biết cách chọn trang sức phù hợp với trang phục cô mặc trên người.
Trong lúc Lục Kiều Kiều đang chật vật xoay sở không biết đeo chiếc vòng lên thế nào thì một cánh tay vòng qua giúp cô.
Phản chiếu qua gương là bộ mặt nghiêm túc của Mộ Tư Thần đang giúp Lục Kiều Kiều đeo dây chuyền.
" Cảm ơn anh.
"
" Em thích không? "
" Có, tôi rất thích, nhưng chắc nó rất đắt, tôi cũng không đeo thường xuyên, lãng phí.
"
" Không đắt, những thứ dành cho em đều không phí.
Em hôm nay rất xinh đẹp! "
" Haha, cảm ơn anh.
Anh mặc vest trông cũng rất bảnh.
"
Mộ Tư Thần thường ngày chỉ mặc áo somi, hôm nay khoác lên mình bộ vest, trông càng nam tính, chững chạc.
" Chúng ta đi thôi! "
" Được.
"
Mấy phút sau, chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ, Lục Kiều Kiều mở cửa xe xuống trước,: " Anh đi đỗ xe đi, tôi vào trong chờ anh! "
" Được.
" Mộ Tư Thần liền tìm một chỗ trống đáng xe vào.
Còn Lục Kiều Kiều, có nhẹ nhàng tiến vào trong hội trường, nơi diễn đang ra bữa tiệc.
Vừa trông thấy cô, Lục Mộng Kỳ mừng rỡ xách váy chạy đến, ngó quanh Lục Kiều Kiều mấy vòng rồi hỏi: " Chị, anh rể đâu? "
"