Xế chiều, thời điểm tan làm nên xe cộ qua lại nườm nượp.
Lục Kiều Kiều sau khi thu dọn xong đống sổ sách, vừa định đưa tay xoay nắm cửa, tiếng cạch cửa đã vang lên đẩy ra.
Đứng trước mặt là Ngôn Dật với vẻ mặt ngại ngùng.
Không lẽ Cố Tiểu Vy không nhịn được nữa mà đã xuống tay với cậu ta rồi sao?
" Trợ lý Ngôn với giám đốc Cố đã làm gì vậy? "
" Không, không có chuyện gì quan trọng đâu thưa cô Lục.
"
" Anh không muốn nói thì thôi vậy, tôi cũng không ép.
Nhưng ở bên giám đốc Cố có thích hơn khi đứng cạnh tôi làm việc không? "
" Hai cái đó không thể so sánh được, thứ lỗi cho tôi.
"
Ngôn Dật trông nghiêm túc nhưng cũng không che giấu nổi sự xấu hổ, đúng là làm Lục Kiều Kiều cười chết.
Cặp đôi này chèo có vẻ dễ đây, nhìn biểu hiện của Ngôn Dật là biết, chắc chắn anh ta cũng có tình ý với Cố Tiểu Vy, nhưng không biết có gì làm rào cản mà Ngôn Dật cứ mãi từ chối như vậy.
Chiếc xe đứng đỗ lại trước căn biệt thự của Mộ Tư Thần.
Lục Kiều Kiều vừa bước xuống, hình ảnh Mộ Tư Thần ngồi uống café, đọc sách, chill cùng với khung cảnh nên thơ bên ngoài, đã đập thẳng vào mắt cô.
" Anh làm gì ngoài này thế? "
" Tôi đợi em.
"
" Mộ Tư Thần, tôi nghe nói anh là chủ tích Mộ thị gì đó, công việc chắc chắn rất bận bịu đúng không, vì sao trông anh rảnh vậy? "
" Trông tôi rất rảnh rỗi? "
".....!"
Rất giống là đằng khác, Lục Kiều Kiều chưa bao giờ thấy Mộ Tư Thần rời khỏi biệt thự đi làm cả, đi làm cô cũng không thấy anh chuẩn bị gì, tan làm về nhà thì đã thấy anh đợi cô, ngày nào cũng thế, Lục Kiều Kiều rất tò mò làm sao anh ở nhà nhiều như thế vẫn kiếm ra được nhiều tiền.
À đúng rồi, Lục Kiều Kiều cảm thấy bản thân thật ngốc, Mộ Tư Thần là chủ tích, anh ta làm hay không làm, làm việc lúc sáng sớm hay đêm muộn thì cũng đâu có ai dám nói gì.
Nhưng sao Mộ Tư Thần cứ mang việc về nhà làm mãi thế nhỉ, bộ ở lì một chỗ trong căn biệt thự giữa một khu rừng hoang vu như này, không cảm thấy bí bách hay sao?
" Thím Lý cũng nấu ăn xong hết rồi, sao anh không ăn trước đi mà còn đợi tôi làm gì? "
" Tôi muốn cùng em ăn bữa tối.
"
" Hả, vì sao? "
" Không lẽ cả ngày em đã bận công việc, đến tối còn không dành thời gian cho tôi được à? "
" Ngô, không nghĩ tới anh còn lãng mạn như vậy sao? Mộ Tư Thần, anh đổi tốt với tôi như vậy, có muốn tôi làm chút gì đó đền đáp lại cho anh không? "
" Chỉ cần em dành nhiều thời gian hơn cho tôi là được! "
" Chuyện đó quá đơn giản, tôi làm được.
Nhưng anh có chắc là chỉ cần như vậy thôi không? "
" Đúng vậy.
"
" Thôi được, tôi hiểu rồi! À đúng rồi, hồi nãy Lục phu nhân gọi điện cho tôi.
"
Ánh mắt Mộ Tư Thần tức khắc thay đổi, khó chịu nhíu mày: " Bà ta gây khó dễ với em? "
" À không, Lục phu nhân nói bà ấy muốn mời em với anh tới ăn một bữa, ý anh thế nào, có muốn đi không? "
" Theo ý em.
"
Lục Kiều Kiều để ý thấy, cứ mỗi lần cô đưa ra quyết định thì Mộ Tư Thần đều nói câu này.
" Đây là tôi hỏi ý kiến anh, tôi muốn biết anh thật sự muốn gì, chứ không phải phụ thuộc vào quyết định của tôi.
"
" Thế em có chấp nhận lời mời của họ không? "
Lục Mộng Kỳ gật gật.
" Em đi thì tôi cũng đi.
"
" Anh chắc chứ? Anh thừa biết là mấy người Lục gia đó tham