Bước trên con đường đầy nắng và gió.
Lục Kiều Kiều cảm nhận tiết trời mát mẻ của mùa thu.
Cảnh vật, không khí, mọi thứ xung quanh đều thoải mái, tươi vui là thế, nhưng từ nãy giờ, song song với Lục Kiều Kiều đang tận hưởng thời tiết đẹp đẽ, Cố Tiểu Vy thì ngược lại, cô trầm ngâm suy nghĩ, đầu cúi xuống, ánh mắt luôn dõi theo từng bước chân.
" Tiểu Vy, làm sao thế? "
Cố Tiểu Vy ngước nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều.
đôi mắt rưng rưng như sắp khóc: " Kiều Kiều....!" giọng có chút nghẹn ngào.
" Cậu sao thế, đau ở đâu à? Sao lại khóc? "
" Kiều Kiều, tới giờ tớ vẫn chưa thể tin được là Tử An đã chấp nhận tớ, liệu đây có phải giấc mơ không? "
Lục Kiều Kiều đưa tay lên nhéo một cái thật đau lên chiếc má bầu bĩnh của Cố Tiểu Vy.
Cố Tiểu Vy ngăn mày: " Đau quá, sao cậu nhéo tớ? "
" Nếu đau thì là hiện thực không phải mơ rồi nhỉ? "
Cố Tiểu Vy thất thần nhìn Lục Kiều Kiều, hồi sau mới hoàn hồn, mỉm cười rạng rỡ: " Đúng rồi, đây là hiện thực, Tử An thật sự tha thứ cho tớ rồi.
Tất cả đều nhờ cậu đó Kiều Kiều, cậu đúng là nữ thần may mắn của tớ, cảm ơn cậu Kiều Kiều! "
Lục Kiều Kiều gõ nhẹ lên trán Cố Tiểu Vy: " Nếu vậy thì phải đền đáp tớ chứ nhỉ! "
" Tất nhiên rồi, nói đi cậu muốn tớ làm gì? "
" Mời tớ đi ăn bánh ngọt đi, ở gần đây có cửa hàng bánh ngọt mới mở, tớ sẽ càn quét hết tất cả bánh ngọt ở đó! "
" Đơn giản, hôm nay phú bà này sẽ bao nuôi cậu! "
" Trời ơi, ha ha, giám đốc Cố nay ngầu quá đi! "
Hai người đi được một đoạn, chợt có một chiếc xe lao nhanh vun vút tới, chắn trước mặt cả hai, Cố Tiểu Vy theo bản năng đưa tay ra chắn trước cho Lục Kiều Kiều.
Người trong xe vừa bước xuống, Cố Tiểu Vy bực mình, miệng nói liến thoắng: " Nè cái tên kia, không biết lái xe thì đừng có lái xe ra đường, đâm chết người ta lúc nào không hay đấy! "
" Kiều Kiều.
" cái giọng làm Lục Kiều Kiều cô chán ngấy đến tận cổ này, Lục Kiều Kiều đảo mắt: " Dương Nhất Hàn, ban ngày ban mặt lái xe chặn trước chúng tôi là muốn làm gì? "
Dương Nhất Hàn muốn nắm lấy tay Lục Kiều Kiều, hắn vừa đưa tay ra đã bị Cố Tiểu Vy chặn trước, cô gắt gỏng mắng: " Muốn làm gì, giữa thanh thiên bạch nhật còn muốn sàm sỡ, cho dù anh có là người quen của Kiều Kiều thì cũng không được phép tới gần cậu ấy! "
Bởi vì lần trước Cố Tiểu Vy không cẩn thận để Kha Nhược Vũ tiếp cận Lục Kiều Kiều nên Lục Kiều Kiều mém chết dưới cán dao của kẻ tâm thần kia, giờ lại xuất hiện một tên đàn ông có ý đồ với Lục Kiều Kiều, Cố Tiểu Vy quyết không để hắn được lại gần.
" Cô là ai, tránh ra, tôi muốn nói chuyện với Kiều Kiều! " Dương Nhất Hàn tức tối, hắn không có ý định buông tha cho Lục Kiều Kiều: " Kiều Kiều đi với anh, anh có chuyện muốn nói với em! "
" Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, tưởng tôi không nhìn ra anh là tên đàn ông xấu xa ư, đừng hòng giở trò gì với Kiều Kiều của tôi! " Cố Tiểu Vy cười chế nhạo.
" Tôi nói chuyện với Kiều Kiều không phải nói với cô, đừng có chõ mồm vào! "
" Hừ, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi, có gì nói thẳng ra rồi cút đi, trong đầu tốt nhất là đừng tính kế! "
Hai người cứ đấu khẩu qua lại, Lục Kiều Kiều bị kẹp ở giữa cũng đau đầu: " Tiểu Vy, không sao đâu để anh ta nói.
"
" Vậy em đi với anh, anh muốn nói chuyện riêng với em! " Dương Nhất Hàn bàn tay vươn ra siết chặt cổ tay Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều rụt tay lại, vẻ mặt thờ ơ: " Có gì nói thẳng đi, tôi còn có việc! "
" Kiều Kiều, trước đây em đâu có vậy, em không dùng vẻ mặt đó nhìn anh, với cả em rất ngoan ngoãn mà nghe theo anh, bây giờ muốn nói chuyện với em, cũng khó như vậy? "
Bị câu nói của Dương Nhất Hàn làm cho phát bực, Cố Tiểu Vy cảm thấy thật lố bịch, cô nổi giận đùng đùng, gắt gao túm chặt cổ áo Dương Nhất Hàn: " Cái tên điên này, anh coi Kiều Kiều là người hầu dễ bị anh sai bảo đấy ư! " giọng nói đầy phẫn nộ.
" Tôi nói sai? Lục Kiều Kiều, em hồi trước đây rõ ràng rất yêu anh, luôn làm mọi thứ để lấy lòng anh, luôn dùng ánh mắt si mê để nhìn anh, thấy anh ở bên cạnh Lục Mộng Kỳ, em rất ghen tỵ! "
Lục Kiều Kiều cảm thán một câu, đúng là nực cười, chua chát mà nói: " Dương Nhất Hàn, anh quá tự luyến rồi, để tôi nhắc cho anh nhớ, anh là người theo đuổi tôi rồi tỏ tình tôi, sau đó cũng là anh xin hôn ước từ cha mẹ tôi.
Tôi chưa bao giờ có tình cảm gì với anh hết, anh lấy đâu ra tự tin nói tôi si mê anh? Tôi ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ với riêng anh mà cả với tất cả mọi người, đó là bởi vì tôi quá ngu ngốc và nhu nhược.
Còn nhìn thấy anh ở với Lục Mộng Kỳ, cũng không phải ghen tỵ mà là ghê tởm, rất ghê tởm, thật đáng hổ thẹn! "
Dương Nhất Hàn không tin, bởi vì Lục Kiều Kiều trước đây luôn hiền dịu, nghe lời, không một câu ca thán, không đòi hỏi bất cứ cái gì, luôn sống trầm lặng, còn Lục Kiều Kiều bây giờ lại nói như vậy, một người trong thời gian ngắn không thể có sự thay đổi lớn như thế.
Tất