Mấy tháng tiếp theo, Mộ Tư Thần tận tình chăm sóc Lục Kiều Kiều, hết lòng thể hiện tình cảm của mình với cô.
Tình yêu, tiếp thêm cho người ta sức mạnh, tiếp thêm cho người ta dũng khí để xoa dịu đau khổ và có thêm hy vọng.
Một tia nắng mai rọi vào phòng ngủ, Lục Kiều Kiều khẽ trở mình.
Hơi thở đều đều bên gối và hơi ấm từ cơ thể nằm sát bên cô dưới lớp chăn đang nhắc nhở cho cô biết, người đàn ông này trân trọng cô đến nhường nào.
Những cái ôm giữa họ càng thân mật hơn xưa, cô không hề cảm thấy khác lạ hay ngại ngùng, dường như cơ thể có một hệ thống ghi nhớ độc lập, một khi đã tiếp xúc thì sẽ gợi lại sự quen thuộc.
Tối hôm qua lúc cô tắm, anh sợ cô trượt ngã nên cũng ở lại trong phòng tắm.
Cởi quần áo trước mặt anh, để lộ tấm thân trần, cô hơi thẹn thùng nhưng không hề cảm thấy khó chịu.
Tắm xong, họ lên giường đi ngủ.
Anh ôm chặt cô vào trong lòng, chỉ ôm mà thôi.
Chỉ thế thôi anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Anh sợ cô vừa tỉnh lại, tâm lý vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thân mật quá mức, anh muốn đợi tới lúc cô tiếp nhận anh một cách tự nhiên.
Mộ Tư Thần bỗng thay đổi tư thế, vùi mặt vào cổ cô rồi nằm im không nhúc nhích, hình như anh đang ngủ rất ngon.
Cô cẩn thận dịch người ra rồi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xanh xao đang tì vào vai mình, lông mi anh khẽ động đậy, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mím chặt.
Cô khẽ thở dài trong lòng, thực ra anh chẳng hề ngủ say, dường như lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác.
việc cô bị Dương Nhất Hàn bắt cóc, chắc hẳn đã khiến anh vô cùng lo lắng!
Cô vừa hơi cử động thì Mộ Tư Thần đã lập tức mở mắt ra, xiết chặt lấy cô: " Kiều Kiều, em định làm gì? "
" Em dậy nấu bữa sáng cho anh.
"
Mộ Tư Thần chớp mắt rồi thở hắt ra: " Đúng rồi, thím Lý đã xin nghỉ, nhưng mà hôm nay là thứ Bảy, không phải đi làm, chúng ta ra ngoài ăn.
Ăn xong mình đi dạo.
"
Cô “ vâng ” một tiếng rồi thả lỏng cơ thể, nép sát vào anh.
Họ ngủ nướng đến tận chín giờ hơn mới tỉnh, đánh răng rửa mặt xong họ tới ăn tại một quán cháo đối diện khu tập thể Văn hóa.
Trên đường đi, họ không nói gì nhiều, cô dừng lại thì anh dừng lại, cô ngắm nhìn cảnh vật xung quanh còn anh ngắm cô.
" Được rồi, chúng ta về nhà thôi! "
Đi một vòng hơi mệt, lại sắp đến giữa trưa, cả hai đều vã mồ hôi.
" Kiều Kiều.
" Mộ Tư Thần kéo cô tới dưới một bóng cây: " Lại đây ngồi! "
Đột nhiên, Lục Kiều Kiều ngẩng đầu lên vuốt ve khuôn mặt anh.
Bàn tay cô chạm vào làn da anh ấm áp, nụ cười của anh cũng thật ấm áp.
Cô hơi ngước lên, môi kề sát tai anh: " Mộ Tư Thần, em yêu anh! "
Dường như đó không phải là một câu tình tự, mà là một lời bảo đảm trịnh trọng.
Mộ Tư Thần mỉm cười ôm chặt cô.
Mặc dù có lẽ bây giờ nói ra lời này đã quá muộn, nhưng Lục Kiều Kiều vẫn muốn nói, cô muốn cho Mộ Tư Thần biết cô cũng yêu anh đến nhường nào.
Khỏi nói Mộ Tư Thần hạnh phúc đến cỡ nào.
Anh đã chờ câu nói ấy từ rất lâu rồi.
Hai ngày cuối tuần trôi qua trong bình yên.
Sáu giờ sáng hôm sau, Mộ Tư Thần tỉnh dậy theo đúng đồng hồ sinh học.
Vừa mở mắt, anh đã thấy Lục Kiều Kiều đang dựa đầu vào gối, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh mỉm cười ngồi dậy, đưa tay ôm chặt cô vào lòng, cùng cô ngắm ban mai ngoài cửa sổ.
Mặt trời rọi từng tia nắng vào mảnh sân nhỏ bên ngoài, chiếu lên cây cỏ hoa lá thành một ánh hồng đẹp