“Diệp Thiếu, anh đã từng nghe câu yêu ai yêu cả tông ti họ hàng chưa?”
Đường Tiểu Nhu định dạy dỗ anh một chặp, anh không thể thế này mãi được.
Lạnh lùng và bất lịch sự là hai chuyện khác nhau.
Anh thường lấy danh nghĩa chỉ yêu có một mình cô để làm những chuyện liên quan đến cô, còn những người khác như thể chỉ là không khí vậy.
Ví dụ như chuyện trong bệnh viện lần trước, chỉ nói một câu tôi đi đây bèn quay người đi luôn, nếu như là bậc bề trên, người ta còn chưa đồng ý thì làm sao có thể rời đi được.
Cho dù là ai đi chăng nữa đều phải cư xử lịch sự, rành mạch rõ ràng mới là tốt nhất.
“Đã từng nghe.” Diệp Thiếu nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Được rồi, vậy thì anh nghe em nói xong, thì nói cho em biết tại sao anh lại hay cư xử lạnh lùng với người khác thế?”
Đọc truyện tại đây.
Trong ký ức của cô, anh không thích nhúng tay vào chuyện của người khác cho mấy, càng không thích nói chuyện phiếm, bình thường cũng rất kiệm lời, bằng không lại cắm đầu làm việc.
Nhưng mà cô lại rất ít khi nhìn thấy anh làm việc, dường như anh ta là kẻ vô công rỗi nghề vậy, ngày nào cũng ở nhà, tiền vẫn đến tay, sao người đàn ông này lại giỏi như thế, tiền ở đâu ra vậy?
“Đã quen rồi.” Diệp Thiếu nói.
Đã quen rồi? Đôi mắt to tròn của Đường Tiểu Nhu lộ ra vẻ ngạc nhiên, lẽ nào anh cô độc bẩm sinh à?
“Vậy cũng không được, phải nói chuyện một chút chứ, hình như...em chưa từng nhìn thấy anh nói chuyện với ai hết, cảm thấy ngày nào cũng quanh quẩn bên cạnh em, có phải chúng ta luôn ở bên nhau 24/24 không?”
“Ngốc quá, lúc tỏ tình với em, em có còn nhớ anh đã nói gì không?”
Cô ấy chớp chớp mắt, cẩn thận lục lọi ký ức của mình: “Hình như...quên rồi.”
Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên, có điều, lần này thì khác, giọng nói run run có vẻ quái dị: “Ê ê đừng mà, ngứa quá ngứa quá! Ngứa quá!”
Diệp Thiếu cố ý dùng ngón tay lướt dưới lòng bàn chân cô, đầy đặn, mềm mại vô cùng, Đường Tiểu Nhu dằn vặt anh đến mất hết cả sức.
“Em quên thật rồi, ai bảo anh cứ nhét những thứ đồ vô dụng vào người e hoài, ném hết đồ của em đi, em có nhớ nổi đâu.”
Diệp Thiếu véo má cô, rồi chậm rãi nói: “Đừng có chê anh bám người, biết không?”
“À phải! Phải! Chính là câu nói này!”
Lúc ấy cô còn cảm thấy kỳ lạ, sao một người đàn ông lại nói với phụ nữ câu này, không phải toàn là phụ nữ nói với cánh đàn ông hay sao?
Bây giờ nghĩ lại mới biết, đúng là người đàn ông đã tính toán kỹ lưỡng từ trước đó rồi, anh ta bám người thật!
“Đừng có lái sang chuyện khác, em không yêu cầu chủ động nói chuyện với người khác, nhưng mà, hình tượng của mình trong mắt người khác quan trọng lắm đó, giống như là cho dù anh học cao đến cỡ nào, nhưng nếu anh mất lịch sự, không biết đối nhân xử thế thì anh vĩnh viễn chỉ là học sinh lưu ban mà thôi.”
Anh phải giao tiếp với mọi người, chứ không phải chỉ có mỗi mình cô, thế giới này đâu có nhỏ đến mức chỉ có mỗi mình cô kia chứ!
Diệp Thiếu lạnh lùng nghe cô giải thích, ánh mắt anh trở nên ôn hòa, tầm mắt dừng trên đôi môi anh đào mở ra khép lại của cô, mỗi một biểu cảm trên gương mặt ấy đều khiến lòng anh dậy sóng.
Cô gái này, vĩnh viễn cũng không biết cô ấy đã cho anh nhiều đến mức nào.
“Bởi vậy, em đang dạy dỗ anh đúng không?”
“Chứ không thì sao?”
Khóe môi Diệp Thiếu cong cong, anh ôm chân cô, hôn xuống lòng bàn chân ấy: “Nói tiếp đi.”
Đường Tiểu Nhu muốn hỏi anh không thấy hôi à, còn dám hôn chân cô, nhưng mà, thấy anh không tiếp thu được bao nhiêu, trong lòng cô thấy phiền muộn vô cùng: “Anh có thể nghe em nói một lần không hả? Diệp Thiếu!”
“Được thôi, chỉ cần em không chạy như điên giống với hồi chiều nay nữa, thì anh sao cũng được.”
Anh đồng ý nhanh như vậy, trêu đùa hai chân của cô, gõ theo nhịp, đùa nghịch chân cô trong lòng bàn tay của mình.
“Đương nhiên là được rồi, nói thế nghĩa là anh đã hứa với em rồi đúng không?” Cô gái