Kể từ sau ngày hôm đó, Hàm Hinh rốt cuộc cũng chưa từng nhìn thấy Mộ Dịch Kỳ.
Mà lúc ở công ty, gần như là cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dịch Kỳ.
Tuy nói là yêu cầu của cô có lẽ hơi hà khắc, nhưng mà phải biết nhìn xa trông rộng, phải bảo vệ cho bé con nên không thể không làm như vậy được.
Cô chỉ có thể khiến cho Mộ Dịch Kỳ đồng ý.
Nếu không thì cô cũng sẽ không về nhà họ Mộ.
Mấy ngày hôm nay sống cực kỳ yên ổn.
Lật qua lật lại ở trên giường lớn như thế nào cũng đều không sao.
Buổi tối, Hàm Hinh mới vừa tắm xong, chuẩn bị thoa sữa dưỡng thể một chút, để cho làn da không phải khô ráo, đúng lúc điện thoại lại vang lên, cô nghi ngờ một chút, điện thoại hiển thị một dãy số mà cô không quen thuộc.
"A lô?"
Đọc FULL bộ truyện.
Tò mò kêu một tiếng, điện thoại di động bị kẹp ở giữa lỗ tai và bả vai, sữa dưỡng thể trắng ngần trong lòng bàn tay, đổ ra xoa xoa, đang chuẩn bị thoa lên người.
Giọng nói của đối phương khiến cho cô dừng tay lại, có chút ngạc nhiên: "Tại sao lại là cậu?"
Lộ Thần Tường gọi điện thoại cho cô.
Giọng nói từ tính, lạnh lùng truyền khắp không gian, và có một chút truyền qua đường dây điện thoại: "Chị đã về rồi à?"
Giọng nói của anh ta có chút tức giận.
Lúc này Hàm Hinh mới nhớ đến lời của anh ta nói, ngày hôm đó anh ta đã nói ba ngày sau sẽ đến tìm cô, bây giờ cô đã trở về sớm hơn dự định, cho nên anh ta đã bị leo cây.
Nghe giọng nói cực kỳ không vui vẻ.
"Ừm, sớm hai ba ngày gì đó."
Cô mím môi, bật loa ngoài điện thoại di động lên, mình thì thoa kem dưỡng da.
Tiếng nói của Lộ Thần Tường tràn ngập cả căn phòng: "Tại sao lại không nói cho tôi biết? Tôi đã nói là ba ngày sau sẽ trở về cùng với chị, chị không đem lời nói của tôi để ở trong lòng có đúng không?"
Hàm Hinh vỗ vỗ mặt của mình, giọng nói ấp úng nhìn gương xoa xoa mặt của mình: "Thật sự xin lỗi nha, tôi quên mất rồi, tôi đã trở về rồi, cậu không cần phải chờ tôi đâu."
"Chị đang làm gì vậy?" Giọng nói ở phía bên kia cực kỳ cảnh giác.
"Đang thoa kem dưỡng da, vừa mới tắm rửa xong." Hàm Hinh thành thật trả lời anh ta.
Cái đứa nhỏ ngốc này đang suy nghĩ cái gì vậy.
Tảng đá nặng trĩu đang treo lơ lửng ở trong lòng của anh ta đã ngay lập tức được thả xuống, quai hàm đang nghiến chặt của anh ta lập tức buông lỏng.
Cách một cái điện thoại, bỗng nhiên im lặng.
Thấy cả nửa ngày mà người kia cũng không trả lời, Hàm Hinh tưởng là đã tắt máy rồi: "Nè nè nè? Chẳng lẽ là không có ai chứ? Không có việc gì thì tôi cúp máy đây."
"Tôi vẫn đang ở đây." Đầu dây bên kia điện thoại lập tức nói.
Hàm Hinh cũng đã đặt ra kế hoạch, mỗi tối đi ngủ trước tám giờ, ngày hôm sau thức dậy lúc bảy giờ, ngủ sớm dậy sớm như vậy mới tốt cho thân thể của cục cưng.
Nhưng mà có chuyện, Hàm Hinh vẫn là muốn hỏi Lộ Thần Tường một chút: "Thật kỳ lạ, làm sao cậu lại biết số điện thoại của tôi?"
Số điện thoại này là của Mộ Dịch Kỳ cho cô, theo lý mà nói, anh sẽ không cho anh ta đâu, sao anh ta lại có chứ.
"Là Đường Tiểu Nhu đã cho tôi." Anh ta trả lời không chút do dự.
Hàm Hinh suýt chút nữa bị sặc, thôi được rồi, còn có vụ này nữa hả, không sợ Mộ Dịch Kỳ tìm cô ấy tính sổ hay sao.
Thoa kem dưỡng da xong, điện thoại vẫn luôn Im lặng, Hàm Hinh cũng không rảnh mà cúp máy, cô vẫn cứ im lặng làm chuyện của mình.
Chải đầu, sắp xếp chăn mền, đi tới đi lui, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu than thở.
Thẳng cho đến khi âm thanh của mọi việc đều đã gần xong rồi, thấy đầu dây bên kia điện thoại vẫn còn chưa cúp máy.
Hàm Hinh thấy kỳ quái, cầm điện thoại di động lên oán trách: "Điện thoại này của cậu không cần tiền hả? Không nói lời nào thì cứ cúp điện thoại đi."
"Không." Lập tức bật thốt một tiếng, ngay sau đó lại vội vàng giải thích: "Tôi thì thiếu mấy đồng tiền này à, tôi không muốn nghe thấy âm thanh yên tĩnh, tôi muốn nghe thấy tiếng nói của chị, chỉ có như vậy tôi mới có thể cảm giác được chị vẫn luôn đang ở bên cạnh của tôi. Hàm Hinh, đừng cúp điện thoại mà."
Tiếng nói nhẹ nhàng còn mang theo giọng cầu khẩn, không có sự ngang ngược bình thường, ngược lại vô cùng dịu dàng và ngoan ngoãn.
Khi đó, khóe môi mỏng của người đàn ông mím chặt lại, dấu vết rất mỏng mà thẳng tắp. Đôi mắt âm u khôi ngô đang ẩn chứa khát vọng, khát vọng này đối với anh ta mà nói xa xỉ không gì sánh bằng.
Hàm Hinh nghe thấy lời của anh ta nói, cô nhíu nhíu mày, lại nói mấy lời tào lao gì nữa đây!
"Không được, tôi phải đi ngủ rồi, nhất định phải cúp điện thoại. À đúng rồi, sau này không có việc gì thì