Buổi tối ngày hôm sau.
Tại cửa khách sạn, một cảnh tượng hoành tráng với dàn xe sang cao cấp.
Cảnh tượng buổi tiệc linh đình, những chiếc ly thủy tinh lấp lánh, những bộ lễ phục sang trọng khoác trên người những vị khách mời, nụ cười mỉm luôn hiện trên gương mặt mỗi người.
Mọi người đều toát lên vẻ sang trọng, lịch lãm, hào phóng, tao nhã.
Ai nấy đều cụng ly cho những kỷ niệm, hồi ức đã qua trong quá khứ.
Những buổi họp mặt bạn bè xưa nay đều như vậy.
“Dịch Kỳ, rốt cuộc thì đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc thức dậy em đã thấy mình ở trong bồn tắm rồi? Em thật sự không nhớ gì hết.”
Trên xe, cô lên tiếng hỏi anh với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không có việc gì.” Mộ Dịch Kỳ bình thản nói.
Bộ vest màu đen càng làm tôn lên nét tuấn tú của anh.
Cập nhật sớm nhất tại.
Khổng Ý Yên dè dặt lên tiếng: “Xin lỗi anh nha, nếu tối hôm qua em lỡ có làm gì không phải thì anh cho em xin lỗi nha.”
“Tới rồi.”
Người đàn ông mở cửa xe và tự bước xuống xe trước.
Cô gái bên cạnh thấy anh không phản ứng, cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô cũng bước xuống theo anh.
Ở phía sau họ có chiếc xe cũng vừa trờ tới.
“Chúng ta xuống xe thôi.”
“Là chỗ này sao?”
Đường Tiểu Nhu và Diệp Thiếu cũng đến nơi, không, nói đúng hơn thì là cô bị Diệp Thiếu ép tới đây.
“Ừ, đi theo anh.” Diệp Thiếu nhìn cô cười mỉm rồi kéo tay cô khoác vào cánh tay mình.
Đường Tiểu Nhu cảnh giác nhìn thoáng qua, thực chất cô không hề muốn đến, thiết nghĩ, bạn của Diệp Thiếu chắc cũng không đơn giản, cô gái bình thường như cô đến đây, không chừng trong số những người có mặt ở đây có ai đó là người yêu cũ hay ai kia của Diệp Thiếu, nếu lỡ như đụng mặt chẳng phải rất ngại sao.
Tội nghiệp nhất là Lục Thiên Sơn, từ sau khi anh làm tài xế cho người khác, đến giờ anh vẫn chỉ một mình lẻ loi.
Sau khi mọi người đều đi vào bên trong, nếu nói cảnh tượng buổi tiệc bên trong là buổi tiệc họp mặt bạn bè, chi bằng nói nó giống với buổi tiệc tối với hình thức và phong cách mới hơn.
Những người có mặt ở đó đều là những người giàu có.
“Diệp Thiếu, em sợ.”
Đường Tiểu Nhu vẫn có chút lúng túng, cô vẫn cho là mình không nên đến đây, đây là nơi dành cho những người như thế nào, là nơi cô có thể tham gia sao?
“Hít thở sâu vào, thẳng người ưỡn cặp bánh bao nhỏ của em lên.”
“…” Anh mới là bánh bao nhỏ! Cả nhà anh đều là bánh bao nhỏ! Người ta rõ ràng là bánh bao lớn cơ mà!
“Mộ Dịch Kỳ!”
Tiếng gọi vang lên khiến cho xung quanh giật mình, mọi người đều nhìn qua với ánh mắt mong đợi.
“Là Mộ Dịch Kỳ à? Đúng là anh rồi, lâu quá không gặp, đúng là càng ngày càng đẹp trai rồi nha, giờ nhìn đúng là không khác gì nam thần á!”
“Chứ gì nữa, lúc còn ở trường đại học, mình có gửi thư tình cho anh ấy mà đến nay cũng không thấy hồi âm, không biết rốt cuộc là ý gì nữa.”
“Thật sao? Giờ người cũng đã đến rồi, mau đến hỏi anh ấy xem, vẫn còn kịp mà, dù sao thì anh ấy vẫn chưa kết hôn mà!”
Không chỉ ở chỗ này, mà ở những nhóm khác, tiếng trao đổi nhỏ to liên quan đến Mộ Dịch Kỳ bất chợt rôm rả lên.
“Ừ, là tôi.” Mộ Dịch Kỳ khách sáo cười cười và bắt tay với người đàn ông vừa bước đến.
Người đàn ông đó chính là lớp trưởng tổ chức bữa họp mặt lần này, anh quay qua nhìn Khổng Ý Yên: “Cô vẫn xinh đẹp như vậy, có vẻ như cô là người đẹp nhất đêm nay.”
“Làm gì có, lớp trưởng vẫn biết cách nói chuyện như vậy, làm cho tôi cảm thấy ngượng.”
Bắt tay Khổng Ý Yên xong, người đàn ông đó nhìn qua phía Diệp Thiếu.
“Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Tiếp đến là Đường Tiểu Nhu bên cạnh anh, Diệp Thiếu kéo cô đẩy lên phía trước, vẻ mặt bình thản: “Người yêu của tôi, Đường Tiểu Nhu.”
Ánh mắt của người đàn ông có phần bất ngờ, anh nhìn Đường Tiểu Nhu rồi mỉm cười: “Xin chào cô Đường.”
Tiểu Nhu liền mỉm cười đáp lại: “Xin chào anh.”
“Tôi cũng họ Đường, tên đầy đủ là Đường Khải, có vẻ như năm trăm năm trước, chúng ta là người một nhà đây.”
Đường Tiểu Nhu có chút thẹn trước câu nói hài hước của Đường Khải, cô mỉm cười đáp lại.
Đúng lúc Diệp Thiếu nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, bất chợt có chút không vui, anh đưa tay ôm cô