“Em không cần làm việc đâu, cứ đợi ở đó là được.”
Trong văn phòng, Mộ Dịch Kỳ liên tục ra lệnh cho Hàm Hinh, có những chuyện anh không chỉ nói một lần, mà lặp đi lặp lại bảo cô nhớ kỹ.
“Được rồi, em biết rồi.” Đây đã là lần thứ tư Hàm Hinh gật đầu đồng ý rồi.
Cô biết bọn họ đang kiêng kỵ điều gì, đứa bé phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có được, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì, nhưng bọn họ đừng xem cô như phế nhân được không?
Nếu cô không bảo vệ được đứa bé, cô còn tư cách để làm mẹ à? Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng sẽ làm một người mẹ mẫu mực.
Nói thật, cảm giác tới công ty thật sự tốt hơn ở nhà rất nhiều, chí ít là bầu không khí đã hiện rõ lên hai từ tự do.
Hàm Hinh ngồi trên sofa đọc tạp chí, nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ hướng nam, để lại một bóng đen trên gò má trắng mịn của cô, ngũ quan của cô vốn đã nhẹ nhàng tao nhã, giờ lại phủ thêm một tầng sáng, càng làm các đường nét trên mặt cô thêm chiều sâu, tươi tắn và đầy sức sống hơn.
Một tay cô chậm rãi lật trang sách, tay còn lại vô tình vén mái tóc dài lên, toát lên khí chất hiểu lễ nghĩa trí thức, tươi tắn trong sáng.
Thỉnh thoảng Mộ Dịch Kỳ lại liếc nhìn cô, không biết ánh mắt có cảm tưởng gì, mà tiềm thức luôn muốn liếc mắt về phía cô.
Đọc truyện tại đây.
Lúc bước vào công ty, khuôn mặt vốn đang căng thẳng vì công việc, đã dịu đi rất nhiều sau khi nhìn thấy cô.
Lúc nhìn bụng cô, ánh mắt sâu thẳm uy nghiêm lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Tổng giám đốc, đây là bản danh sách trao đổi nhân viên mà Mạnh thị đưa cho chúng ta, cần anh xem qua một lát.”
Là tiếng của Từ Du, lúc bước vào, anh liếc nhìn Hàm Hinh với ánh mắt ngạc nhiên kích động, rồi đưa tập tài liệu màu vàng tới trước mặt người đàn ông.
“Tổng giám đốc, chúc mừng phu nhân đã có thai.”
Mộ Dịch Kỳ lạnh nhạt ừm một tiếng, anh đã qua cơn kinh hỷ rồi.
“Thư ký Từ, đó là gì thế?” Trong lúc vô tình, Hàm Hinh nhìn thoáng qua tập tài liệu anh mang vào, nên đặt tạp chí xuống, tò mò đi tới hỏi.
Mộ Dịch Kỳ nhìn tập tài liệu trong tay, với ánh mắt thâm trầm, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Từ Du giải thích: “Phu nhân, đây là bản kê nhân viên bên tập đoàn Mạnh thị, và một nhóm danh sách nhân viên mới.”
Giờ Mộ thị đã ký hợp đồng với Mạnh thị rồi, tất nhiên hai bên phải cử người tới tập đoàn đối phương để bàn chuyện hạng mục, đây là chuyện bắt buộc, bằng không, dưới tình huống không hề biết gì về nhau, sao có thể tiếp tục công việc được chứ.
“Ai đã làm bảng danh sách nhân viên Mạnh thị này?”
“À, nghe nói do một tay tổng giám đốc Mạnh đưa tới, nếu vậy thì đây là ý của ông ta rồi.” Từ Du đáp.
Mộ Dịch Kỳ nhéo mi tâm, giống như nghe thấy chuyện không vui gì đó, bỗng khép tập tài liệu lại: “Cậu nói với bên đó, không cần Mạnh Từ Lan tới đây, còn mấy người khác thì nhận vào ngay.”
Mạnh Từ Lan... cái tên này nghe quen quen.
“Vâng tổng giám đốc, tôi hiểu rồi!”
Từ Du đã nhớ ra là ai rồi, chẳng phải là con gái tổng giám đốc Mạnh ư, muốn nhân cơ hội này để giới thiệu với tổng giám đốc, nào ngờ anh đã kết hôn có vợ rồi.
Hàm Hinh cũng nghe thấy cái tên này, trong lòng bỗng nảy sinh nghi ngờ.
Tất nhiên cô nhớ cái tên Mạnh Từ Lan này chứ, lần trước trong trung tâm thương mại, cô đã chạm mặt cô ta, còn có chị gái Mạnh Tử Quân của cô ta nữa.
Cô tò mò hỏi: “Sao anh không cho người ta vào thế?”
Mộ Dịch Kỳ nghe cô hỏi vậy thì đôi mắt đen sâu thẳm rất dọa người.
Cô tự động lùi qua một bên, cũng đúng, dám để người mà mình đặt hy vọng bên cạnh Mộ Dịch Kỳ, thật đúng là hết thuốc chữa!
Từ Du đi làm việc ngay, lúc ra ngoài, Mộ Dịch Kỳ lặp lại lần nữa: “Tôi không muốn nghe thấy chuyện này nữa, nên cậu không cần giải thích với tôi đâu.”
Hàm Hinh biết anh sẽ nói thế mà, e rằng khi Mạnh thị biết được tin tức này, chắc chắn sẽ sụp đổ, họ đã cực lực khẳng định giới thiệu Mạnh Từ Lan tới đây, rõ ràng muốn cô ta làm tai mắt, giờ bị