Bước chân kiên quyết đi vào, chống lại mệnh lệnh của Mộ Dịch Kỳ.
Mạnh Từ Lan mặc bộ đồ công sở màu đen có chút không hợp với tuổi tác, cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tổng giám đốc Mộ, có thể cho tôi một lý do không? Sao anh chỉ cắt một mình tôi trong bảng danh sách thế?”
Mạnh Từ Lan không phục chất vấn, cô đứng ngay cửa xoắn xuýt, rồi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Mộ Dịch Kỳ.
Lúc bước vào, cô mới nhận ra Hàm Hinh cũng ở đây, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Hàm Hinh đứng trong phòng đã sớm nghe thấy giọng nói của Mạnh Từ Lan ở bên ngoài rồi, có điều cô không muốn nói nhiều, để xem Mộ Dịch Kỳ giải quyết thế nào.
“Cô đang chất vấn quyết định của tôi à?” Anh hỏi ngược lại cô ta, anh vốn khó chịu với hành động tự xông vào đây của cô ta rồi, giờ cảm xúc trên mặt anh đã ngưng tụ thành vẻ u ám ác độc, toàn thân như phủ một tầng băng.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Tôi không dám.” Mạnh Từ Lan thu hồi tầm mắt nhìn Mộ Dịch Kỳ, rồi cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.
Mộ Dịch Kỳ dứt khoát nói thẳng: “Chỉ cần cô tiếp nhận công việc giữa Mộ thị và Mạnh thị, ba hoặc năm năm sau, chúng ta có thể bàn bạc lại.”
Rõ ràng đây là sự khinh thường người khác. Trước giờ Mộ Dịch Kỳ luôn có dự định riêng của mình, nên chuyện này chẳng có gì lạ.
Hạng mục hợp tác giữa Mạnh thị và Mộ thị liên quan đến nhiều kinh phí, nếu để một người không hề có kinh nghiệm như Mạnh Từ Lan tiếp quản, vậy thì Mạnh thị thật sự không còn ai nữa rồi!
Bọn họ không còn ai, không có nghĩa là bên anh cũng không còn.
“Tổng giám đốc Mộ, nếu anh cảm thấy tôi là nhờ ba tôi mới có thể tới đây, vậy thì anh nhầm to rồi, tôi hoàn toàn không nhờ ông ấy, tôi tới đây bằng năng lực của mình.” Mạnh Từ San nghiêm túc nói.
“Từ Du, tiễn khách.”
Mộ Dịch Kỳ không hề khách sáo với Mạnh Từ Lan, từ sự khó chịu ban đầu, đến lời nói miệt thị, rồi dứt khoát đuổi khách, điều này đã làm mắt con gái nhà người ta đỏ hoe.
“Tổng giám đốc Mộ, anh cho tôi một cơ hội giải thích được không? Tôi có thể chứng minh cho anh xem.”
Từ Du đã tiến lên ngăn cản, anh đã sớm trải qua chuyện này rồi, hoàn toàn không muốn nghe Mạnh Từ Lan nói gì nữa.
Huống hồ, lần đó ở thành phố S, Mạnh Từ Lan nhân lúc Mộ Dịch Kỳ uống say, suýt chút nữa đã làm ra chuyện, một bước sa chân cả đời hối hận, còn rành rành ngay trước mắt, làm vợ chồng nhà người ta suýt nảy sinh xích mích, nghĩ tới đây, Từ Du càng dùng sức kéo cô hơn.
Mạnh Từ Lan thấy vậy thì ra sức giữ cánh cửa, không để mình bị kéo ra ngoài, miệng không ngừng la hét, ngay cả mặt cũng đỏ lên: “Tổng giám đốc Mộ, tôi chỉ cần một cơ hội để chứng minh mình thôi! Anh không thể tuyệt tình như vậy. Ba tôi đã là đối tác làm ăn với anh rồi, chẳng lẽ đây cách anh tiếp đãi khách ư?”
“Lúc nãy cô nói không dựa vào ba mình, giờ lại nhắc đến ba mình, cô Mạnh thật sự làm tôi mở mang tầm mắt.” Mộ Dịch Kỳ không hề mềm lòng mỉa mai, ánh mắt như có thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim Mạnh Tử Lan.
Đôi mắt trong suốt của cô càng đỏ lên.
“Từ Du, dừng tay.”
Hàm Hinh đi tới, cô không thể nhìn tiếp được nữa, bởi vì dáng vẻ bất lực lạc lõng của Mạnh Từ Lan khi nãy, đã làm cô nhớ tới quá khứ của mình.
Cô nhìn thấy rất rõ, có bao nhiêu ánh mắt xem thường, khi thấy cô rơi xuống từ vị trí cô chủ nhà giàu có nhất thành phố.
Cô lại càng nhớ rõ, không dễ gì cô mới phỏng vấn thành công, giám đốc chi nhánh bảo cô làm trợ lý, bưng trà rót nước, mua đồ ăn cà phê cho tất cả mọi người, chuyện nực cười nhất không phải là cô làm toàn bộ chuyện này, mà là khi đó cô nghèo muốn chết, tiền mua đồ ăn đó đều do mình cô bỏ ra, đến lúc hết tiền rồi, cô phải ăn mì suốt một tháng.
Lúc từ chức, cô vẫn không quên sự mỉa mai và ánh mắt xem thường của