Đêm tân hôn.
Tuy tiệc cưới này chỉ có người của nhà họ Mộ mới biết, cũng chỉ có ông cụ Mộ và Mộ Dịch Kỳ.
Nhưng Hàm Hinh hiểu, đây hoàn toàn là “buổi tiệc” của một mình cô.
Thậm chí từ đầu đến cuối Mộ Dịch Kỳ còn chưa từng nói một câu, ngay cả bữa cơm tối này, cũng là ông cụ Mộ ép anh về.
Ăn xong bữa tối, ông cụ bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Vừa vào của phòng, một cái chân thon dài đi trước cô một bước đá mạnh lên cửa.
Tạo ra một luồng gió lạnh quét qua người cô.
Người đàn ông túm lấy tay cô, động tác không chút thương tiếc.
Đọc truyện tại đây.
“Anh làm gì đấy?”
Cô nhíu mày, đau đớn truyền đến từ cổ tay khiến cô khó chịu. Cô nâng mắt nhìn anh, bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu như đáy hồ kia.
Mộ Dịch Kỳ mím chặt môi, đôi môi có đường cong lạnh lẽo như tờ giấy lộ ra một tia ý lạnh.
“Ông cụ bảo chúng ta ngủ một phòng, cũng không bảo tôi ngủ cùng giường với cô! Cô ngủ sofa!”
“Tôi ngủ sofa?”
Người phụ nữ nhíu mày, nghiêng người liếc qua giường lớn, giường Kingsize kiểu Anh, hai tay vòng quanh ngực: “Không, anh ngủ sofa.”
Cô ném tay anh ra, tự ý ngồi lên giường.
“Đây là giường của tôi, cô ngủ gì mà ngủ?”
Mộ Dịch Kỳ nắm cổ tay kéo cô dậy, đẩy cô đến bên sofa.
Sau đó, ném thẳng chăn cho cô.
Giường của anh, cô không thể đến gần một bước.
Hàm Hinh cắn cắn môi, trơ mắt nhìn giường cách mình ngày càng xa.
Vậy chẳng phải chuyện mang thai cũng bị gác lại sao?
Mặc kệ, phải lấy được hạt giống trước đã.
Mộ Dịch Kỳ nhìn thấy ánh mắt cô thì khinh thường, vì người phụ nữ này là người phụ nữ đầu tiên dám uy hiếp anh!
Còn cướp đi thân phận mợ chủ nhà họ Mộ.
“Tối hôm nay là ngày đầu tiên, tôi thật muốn xem thử cô kiên nhẫn được bao lâu!”
Mộ Dịch Kỳ ném ra một câu độc ác rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước tí tách truyền đến, có lẽ người đàn ông kia đang tắm, Hàm Hinh trộm liếc mắt nhìn qua, đảo mắt bò lên giường.
Người phụ nữ trừng to mắt, nằm trong chăn rơi vào một trận mong mỏi.
Đây là đêm tân hôn của cô.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ dùng cách thế này gả cho một