Anh cầm nó trong tay, ánh mắt thâm thúy.
Câu nói lúc nãy đầy ý giễu cợt, hoặc có lẽ chỉ là do anh cố ý mà thôi.
Hàm Hinh thấy tay cô trống không, đồ đã chạy sang tay của anh, không muốn bị cuốn vào nữa cho nên lùi lại, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, về mặt chiều cao thì không ai hơn ai cả.
Đương nhiên, về mặt khí thế cũng sàn sàn như nhau luôn.
Nhưng mà vì đây là nhà họ Mộ, Mộ Dịch Kỳ lộ ra vẻ mặt không chút sợ hãi gì, hơi nhướng mày lên, cao hơn người còn lại một bậc.
Cảnh Nguyên Trạch lắc đầu, lập tức nhìn sang Hàm Hinh, rồi mở miệng nói: “Cũng không tính là rộng rãi, chỉ mới có bốn mươi lăm nghìn tỷ đồng mà thôi, còn chưa bằng một phần mười tài sản của tôi nữa, huống chi đây là tôi cho con của em ấy.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.
Cập nhật sớm nhất tại.
Mộ Dịch Kỳ nắm chặt lấy tờ giấy, mắt đã tối đen xuống.
Áp lực dày đặc như mực, không cách nào giãy dụa được.
Dám động đến vảy ngược, sẽ không thể dàn xếp được nữa.
“Anh lấy thân phận gì tặng đồ cho con của tôi?”
Đột nhiên, phần tài liệu trị giá bốn mươi lăm nghìn tỷ bị Mộ Dịch Kỳ xé tan thành giấy vụn, Hàm Hinh hoảng sợ kêu lên, ra lệnh cho anh lập tức ngừng tay!
Cho dù không lấy cũng phải trả về cho Cảnh Nguyên Trạch mà! Vì sao lại xé chứ!
“Anh điên à! Đó là bốn mươi lăm nghìn tỷ, em không tính nhận, nhưng mà vẫn phải trả lại cho anh ta mà!”
Hàm Hinh định cúi người nhặt, nhưng mà Mộ Dịch Kỳ lại giữ chặt cô lại, lạnh lùng nhìn cô: “Em cảm thấy anh không có nổi bốn mươi lăm nghìn tỷ sao? Anh trả chín mươi nghìn tỷ, trả cho anh ta cả vốn lẫn lời!”
Giọng nói cố chấp của anh giống như mệnh lệnh của một nhà vua, để lộ ra vẻ cường thế không cho phép ai xen vào!
Chỉ cần anh tức giận đến mức cùng cực sẽ biến thành thế này!
Hàm Hinh cạn lời, có tiền thì giỏi lắm à?
“Trả ngay cho anh ta ngay từ đầu không phải được rồi sao, vì sao còn phải trả đến tận chín nghìn tỷ chứ? Mộ Dịch Kỳ, anh nhiều tiền quá không biết xài sao cho hết đúng không?”
Cô thích tiền, thích chết đi được, chuyện này cô sẽ không nói dối, ai ăn ngũ cốc lớn lên đều sẽ như vậy.
Nhưng mà càng thích tiền do tự mình kiếm được hơn, chứ cho không cô tiền, cô xài cũng không thoải mái.
Đối với lời nói của cô, Mộ Dịch Kỳ chỉ lạnh nhạt nhìn cô nói: “Đúng đó, anh có nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu xài.”
“Anh...”
Lời này nghe tức ghế á!
Tim Hàm Hinh vẫn còn đang đập thình thịch, chỉ trong vài giây, Mộ Dịch Kỳ đã lấy ra một tờ chi phiếu, tiêu sái viết tên mình xuống: “Không cần cảm ơn, anh lời to rồi.”
Anh nói với Cảnh Nguyên Trạch.
Nghĩ kỹ lại, dùng bốn mươi lăm nghìn tỷ thu hoạch được chín mươi nghìn tỷ, lời to thật!
Cảnh Nguyên Trạch nhìn thấy con số trên tờ chi phiếu, lại nhìn đống tài liệu mình đưa cho Hàm Hinh bị xé nát, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Anh cầm lấy tờ chi phiếu từ trong tay của Mộ Dịch Kỳ, vò nát ngay lập tức, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy vẻ sắc bén, sau đó là tiếng xé rách.
Hàm Hinh điên rồi!
Bốn mươi lăm nghìn tỷ cộng thêm chín mươi nghìn tỷ, tổng cộng là một trăm ba mươi lăm nghìn tỷ, hai người này bị điên hết rồi à!
“Đủ rồi!”
Cô hô to, ngăn cản hành động tiếp theo của hai người, ngăn cản lại tất cả những lời định nói và chưa kịp nói lại.
Đồ vật trên tay đều đã bị cướp mất, cô nắm chặt tay lại: “Một trăm ba mươi lăm nghìn tỷ cứ thế thành rác à? Cầm đi mua đồ ăn sẽ bị no chết, cầm đi mua đồ mặc sẽ bị đè chết, cầm đi ăn nhậu chơi bời cũng có thể ăn chơi thoải mái mấy năm đó? Vậy mà lại bị hủy trong nháy mắt, điên hết rồi à!”
Hàm Hinh chỉ vào hai người mắng, cô không cao bằng bọn họ, bọn họ đều cúi đầu, nhìn dáng vẻ sắp bị tức chết của cô, không nói tiếng nào.
Cô thở phì phò, may mà bụng cô vẫn chưa lớn, Hàm Hinh chống nạnh, nghiêng người về phía sau, hít thở hơi khó khăn, đột nhiên cô nói: “Con của tôi, tôi nuôi, tiền của các anh cuối cùng vẫn là của các anh! Cảnh Nguyên Trạch, tôi sẽ không nhận lấy bất cứ đồng nào của anh cả, Mộ Dịch Kỳ, con là của cả hai chúng ta,