Lời ông cụ nói cô cái hiểu cái không, nhưng nếu bây giờ đã gả vào đây, tuân thủ đạo làm dâu, chuyện này đương nhiên cô hiểu.
“Vâng, cháu biết rồi.” Gật đầu vài cái, nở nụ cười khéo léo.
“Ừ.”
Cầm tách trà, ông cụ bình thản nhấp một cái, sau đó buông ra, lại nói tiếp.
“Bây giờ cháu cũng không cần lo lắng tiền thuốc men của ba cháu, nhà họ Mộ chúng ta sẽ trả cho cháu, bước vào cửa nhà chúng ta, đương nhiên sẽ không thiệt thòi. Nhưng mà, cháu lập tức xin nghỉ những công việc không đứng đắn kia ngay, đừng làm mất mặt nhà họ Mộ.”
Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, cho đến khi nghe được hai câu cuối cùng kia, sắc mặt Hàm Hinh khẽ thay đổi.
“Tại sao phải nghỉ việc? Cháu cũng cần đi làm, cuối cùng cháu cũng không thể nào mãi dựa dẫm vào các người.”
Kỳ hạn chỉ có hai năm, hai năm sau, nếu cô bị nuôi thành một con sâu gạo chỉ biết ăn rồi chờ chết, vậy sau này biết làm sao?
Ông cụ hơi nhíu mày, giữa hai đầu lông mày bạc trắng hiện vẻ nghiêm nghị: “Chỗ như quán bar thích hợp để một người phụ nữ đã có chồng bước vào hay sao? Huống chi sau này có thể còn sinh con, chuyện công việc ông sẽ sắp xếp cho cháu, tới lúc đó cháu đến công ty làm, làm trợ lý của Dịch Kỳ, giúp đỡ cho nó.”
Nghe vậy, Hàm Hinh lập tức sửng sốt!
Cái gì? Cô phải đi theo Mộ Dịch Kỳ làm việc?
“Ông nội, anh ấy có đồng ý không?”
Trong đầu Hàm Hinh toàn là ánh mắt mà tối hôm qua người đàn ông kia nhìn cô, vô cùng chán ghét.
Làm sao có thể để cô xuất hiện bên cạnh anh chứ.
Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Cháu là vợ nó, nó dám không đồng ý à?”
Ông cụ nghiêm túc nói, như thể đây là chuyện hiển nhiên.
Hàm Hinh không khỏi thầm thở dài một hơi, nói như vậy...
Được rồi, đến lúc đó tính tiếp.
Những chỗ như quán bar quán rượu, đúng là không hợp với cô, vàng thau lẫn lộn, quá phức tạp.
“Được, hôm nay cháu xin nghỉ việc, nghe lời ông.”
“Ừ.” Ông cụ hết sức hài lòng mà nhìn cô.
Tấm chi phiếu trong tay có hơi nóng phỏng tay, cầm theo khó có thể làm giảm nhiệt độ.
Hàm Hinh nhìn sắc mặt ông cụ nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mũi hồng hào, hình như rất sung sướng.
Nở nụ cười tươi: “Ông nội,vậy ông cứ tiếp tục vui vẻ ăn điểm tâm sáng, cháu đi trước ạ.”
Cô giơ tấm chi phiếu