"Anh thật sự nghĩ mình là duy nhất sao? Đời này tôi đều phải đứng ở sau lưng anh?"
Hàm Hinh bỗng đứng dậy, gần như là cắn răng nói, tay đẩy anh ra, người đàn ông hơi giảm nhẹ lực, để cô có thể thoải mái.
"Cảnh Nguyên Trạch, người đêm đó không màng tôi cả người ướt đẫm nói chia tay là anh, tôi không ép buộc anh, lúc đó tôi chạy trong mưa, nhìn anh không hề quay đầu lại, anh biết chứ? Đó là lúc tôi cảm thấy thế giới này thật ghê tởm!"
Nhắc lại chuyện này, cô cũng không hiểu vì sao lòng đau như bị ai đó xé toạc ra.
Đau đến tận xương tủy, đau đớn vô cùng, bị hút cạn sức lực, chân như đúng trên mây, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Nếu như nói mọi chuyện xảy ra năm đó đều là một cơn ác mộng, vậy thì Cảnh Nguyên Trạch cũng chỉ là một phần trong cơn ác mộng, chỉ là một vài người đảm nhận vai trò thêm dầu vào lửa.
Một khoảng yên lặng rất lâu, không ai nói gì.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông đã chuyển sang ưu tư nhàn nhạt, tâm tư trong mắt cũng càng thêm phức tạp không thể nhìn ra.
Có những câu nói giống như là kim châm, rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến bạn buồn bực không thôi.
Lời này của Hàm Hinh anh ta đã từ lâu không ngừng hối hận, áy náy, tự trách.
Trong mắt Cảnh Nguyên Trạch cẩn thận từng chút một, anh đang sợ, sợ nói ra một câu sẽ khiến cô lập tức sụp đổ hoàn toàn rời xa anh.
Quả nhiên sự thật đúng là vậy, người đã tự tay phá hủy tất cả giữa bọn họ là anh!
Thấy gương mặt lạnh lùng của Hàm Hinh bỗng trở nên thờ ơ không quan tâm, đôi mắt trống rỗng,