Hàm Hinh tức giận đi ra khỏi văn phòng, ra ngồi phịch xuống chỗ ngồi, trái tim sắp bị buồn bực chết.
Cô thật sự hận không thể nói cho Mộ Dịch Kỳ, có biết, anh tôi đưa đối tượng phục vụ cho vợ của anh là ai hay không!
"Hàm Hinh, tôi nghe nói."
Chẳng biết từ lúc nào trong lúc cô đang nâng trán đau đầu, Giám đốc đã xuất hiện ở bên cạnh, không thể hiểu được.
Suýt chút nữa là dọa chết cô.
"Giám đốc, sao anh lặng yên không một tiếng động như vậy? Có chuyện gì sao?"
Nhìn dáng vẻ Giám đốc sợ hãi rụt rè như vậy, Hàm Hinh cũng đã đoán được tám phần.
"Hàm Hinh, tôi không biết có phải cô đã đắc tội với Tổng giám đốc hay là có chuyện gì hay không, anh ấy quả thực là đem dự án Cảnh thị giao cho cô, đối phương cũng một mực nói nhất định phải cô ra mặt mới đồng ý, vừa rồi cô vào văn phòng của Tổng giám đốc có phải đi xin thôi việc hay không?"
Quả nhiên!
"Không phải, chỉ là không muốn tiếp tục dự án này thôi."
"Vậy Tổng giám đốc nói thế nào?"
Biểu cảm trên mặt Giám đốc cũng theo thời gian trả lời của cô mà thay đổi.
Giọng nói của Hàm Hinh ủ rũ, than ra một câu u oán thật dài: "Anh ấy không đồng ý."
Nghe xong cái này, chỉ thấy mặt Giám đốc lập tức chuyển sang u ám: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Cái gì?" Hàm Hinh nghe thấy anh ta nói mấy câu đó không khỏi nhíu mày lại.
Lời này, đặt ở hiện tại cô đang cực kỳ phẫn nộ, rất đáng đánh.
Chỉ thấy Giám đốc thở dài một hơi, lại rưng rưng muốn khóc, nói: "May mà Tổng giám đốc không đồng ý, Hàm Hinh à, cô có biết không, dự án lần này là khoản tiền cuối cùng của tôi ở công ty, thời gian cùng Cảnh thị giằng co cũng đã đủ lâu gần như sắp muốn bỏ cuộc, từ trên xuống dưới phòng thị trường của chúng ta lần nào đi mà chẳng tay trắng trở về, nhưng cô vừa xuất hiện, bên Cảnh thị kia không biết trúng gió hay là uống nhầm thuốc rốt cục lại đổi giọng nói có thể bàn bạc, đưa tay xua tan mây thấy ánh trăng, Hàm Hinh, tôi thật sự ước gì đem cô cung phụng ba ngày ba đêm để cầu nguyện thật tốt."
Hàm Hinh: "..."
"Thế thì không cần đâu."
Giám đốc khóc nức nở nho nhỏ vài tiếng, sau đó sờ sờ đỉnh đầu trơn bóng như Địa Trung Hải kia của mình, nói: "May mà cô đã đến, nếu không tôi cũng