Cả người cô lạnh như băng.
Hàm Hinh trừng mắt, nhìn anh ta một cách đáng sợ, dù cô đang hoảng sợ, nhưng nếu bây giờ ngã xuống, sẽ bị anh ta lấy đi tất cả.
Sao cô lại không nhớ rõ: “Nếu để tôi tìm được chị, Hàm Hinh, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân của chị! Xem chị còn chạy đi đâu!”
Lúc trước, anh nói với cô như vậy!
“Lộ Thần Tường, bây giờ tôi không quen cậu, cậubuông ra!”
“Không quen?”
Hai chữ ấy, có lẽ là điều anh ta nghe thấy buồn cười nhất.
Đôi mắt màu hổ phách của Lộ Thần Tường như có nước, bên ngoài tối đen, bên trong trong suốt.
Nhưng cặp mắt ẩn giấu kia, sớm đã bị sát khí khắc lên, giết người hung ác không có quy tắc, máu lạnh vô tình.
Đương nhiên anh ta không thả Hàm Hinh ra, tư thế mạnh mẽ đoạt thẳng người từ trong tay Cảnh Nguyên Trạch, kéo qua, ôm vào ngực.
Đọc truyện tại đây.
Hàm Hinh bị cuốn theo, khàn giọng quát to: “Buông ra, Lộ Thần Tường, cậu là ác ma, tôi không muốn qua laị với cậu, cậu lập tức buông tay ra cho tôi!”
Trơ mắt nhìn Hàm Hinh bị anh ta mang đi, Cảnh Nguyên Trạch tức giận định bước lên cướp đoạt, nhưng đây là địa bàn của người khác, đã sớm có người cản đường anh.
“Hàm Hinh! Lộ Thần Tường! Anh dừng tay cho tôi! Anh dám động tay vào cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Bốn năm người cường tráng ngăn lại một mình Cảnh Nguyên Trạch, đang dần đần từng bước đi tới, người bị ép đưa đi chỗ khác.
Đứng ở chỗ ban đầu, Lương Phân Phân mơ màng sững sờ, nhìn thấy cảnh ấy, ngây người ra.
“Cậu buông ra! Lộ Thần Tường! Tôi giết cậu!”
Hàm Hinh bị đặt lên vai người đàn ông, cô dù dùng động tác mạnh thế nào, giày cao gót bị người ta ném xuống, đôi chân trần, hai tay trống không, cũng vô dụng, hoàn toàn vào thế người ta là dao, cô là miếng thịt bò.
Đầu ngón tay thon dài nới cà vạt, mặt Lộ Thần Tường không biểu cảm, tự động xem nhẹ lời thô tục bị mắng, đi thẳng vào phòng.
Dùng mọi cách, Hàm Hinh không quan tâm tới kiểu tóc của mình, ngay cả khi nó làm cô mất mặt vào giờ phút này, cô cũng muốn rời khỏi sự trói buộc của người đàn ông kia, nếu không, cả đời này, đừng hòng thoát ra!
“A……”
Tiếng nức nở đau đớn tràn vào tai, miệng Hàm Hinh đầy máu tươi, ngay cả hai tay cô cũng dính máu tươi, bị ném ngã trên mặt đất.
Tai Lộ Thần Tường đầy máu, men theo một đường chảy xuống, làm ướt cổ áo trắng của anh ta.
“Cắn tôi?”
Lộ Thần Tường nhìn cô không thể tin nổi, che tai lại, đau đớn co rút run rẩy, trải rộng theo hệ thần kinh.
Đau đến nỗi nhíu mày.
Hàm Hinh bây giờ rất sợ hãi, bất lực, Cảnh Nguyên Trạch không ở đây, cô bây giờ, biết tìm ai giúp đỡ?
Lý trí còn lại nói cho cô phải chạy đi nhanh, nếu không, lập tức không còn kịp nữa.
Bò dậy, Hàm Hinh lập tức chạy về hướng ngược lại, Lộ Thần Tường nhìn thấy, đôi mày rậm nhíu lại, lập tức đuổi theo.
Chiếc váy quý giá đã sớm không còn sự trang trọng, chạy chân trần trên đường, Hàm Hinh lực bất tòng tâm, chạy được một lúc, đã cảm thấy sắp tắt thở.
………
“Dạ tiệc chấm dứt muốn đi đâu không? Uống một cốc?” Lục Thiên Sơn đề nghị, nhìn một chút mọi người xung quanh.
Mọi người cụp mắt, hai mặt nhìn nhau, không nói một từ.
“Má nó, mấy người nói chuyện coi!”
Người độc thân ung dung ở trước mắt, nhìn hai cặp đôi phía sau, lại bị tổn thương.
Không một ai đáp lại anh ta.
Vẫn là Diệp Thiếu mở miệng trước: “Không đi, tôi với Tiểu Nhu đêm nay phải về sớm.”
Đường Tiểu Nhu: “……”
Lục Thiên Sơn: “……”
Mộ Dịch Kỳ: “……”
Khổng Ý Yên: “……”
Thế giới của người trưởng thành, tất cả mọi người hiểu.
“Có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Đi sớm về sớm, nói cứ như thể muốn làm gì đó không bằng!”
Đường Tiểu Nhu đỡ trán, Diệp Thiếu sao hay phát ngôn kiểu quá đáng như vậy.
Chỉ thích nói lời mập mờ hết lần này tới lần khác.
“Chẳng lẽ nói bọn tôi về làm chuyện đó?”
“Phụt…” Lục Thiên Sơn mới uống rượu đã phun hết ra, cười nhăn nhó.
“Không còn mặt mũi gặp ai