……
Chỉ nhìn thấy chân mày của Mộ Dịch Kỳ nhăn lại càng lúc càng chặt, lập tức cầm quần áo bên cạnh lên, nói với đầu điện thoại kia: “Đau thì không nên lộn xộn, không nói sớm, chờ tôi.”
Toàn bộ quá trình, Hàm Hinh nhìn anh nghe điện thoại, không quá ba phút liền thu dọn quần áo đi.
“Anh lại muốn đi nữa?” Cô cười một tiếng, không biết nên hỏi câu như thế nào.
Thì ra mấy ngày nay, đều là ảo giác.
Nghe vậy, động tác của Mộ Dịch Kỳ bỗng nhiên dừng lại, khoảnh khắc lúc bước chân sắp đạp cửa ra, vòng trở lại, nhìn ánh mắt cô: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, đừng nghĩ bậy, cô ngủ đi.”
Anh sờ đầu cô một chút, nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái, giống như dỗ một đứa nhỏ ngây thơ.
Hàm Hinh như quỷ thần xui khiến không tránh ra, ngược lại, còn ngẩn người.
Đọc FULL bộ truyện.
Hôm sau.
Sáng sớm, người đàn bà liền từ trong mộng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên, cô chính là nhìn bóng người trên ghế sofa… trống rỗng.
Hàm Hinh tự mình thu dọn đồ xong, ông cụ nghe nói cô phải quay lại đi làm, nói lùi lại mấy ngày nữa, cô kiên định, cuối cùng, ông cụ cũng không giữ lại nữa, lúc đi làm, dặn dò tài xế đưa cô đến công ty.
“Ông nội, ông quay về đi.”
Ông cụ Mộ chống gậy đi tới, người coi như cường tráng, ở trước mặt cô dừng lại một hồi: “Tối hôm qua, Dịch Kỳ lại đi ra ngoài?”
Hàm Hinh không nghĩ tới ông sẽ hỏi vấn đề này, bị phát hiện rồi?
“Dạ, anh ấy... là đi xử lý chuyện công ty, ông đừng suy nghĩ nhiều.”
“Phải không?”
Con ngươi vẩn đục quan sát cô, âm thầm nheo lại.
Hàm Hinh không quen nói dối, lại sợ đối mặt người khôn khéo như ông cụ, né tránh ánh mắt kia: “Ông nội, sắp trễ rồi, cháu đi trước.”
“Không vội, nói một chút xem cháu và Dịch Kỳ thế nào rồi, mấy ngày nay, có tiến triển mới hay không?”
Hàm Hinh đột nhiên ý thức được đây là vấn đề như thế nào, mặt lúc đỏ lúc trắng, lúng túng và xấu hổ đủ kiểu.
Trời ơi, ông cụ tuổi tác lớn thế không biết thẹn thùng? Loại vấn đề này cũng hỏi?
“Không được rồi ông nội, tan việc rồi nói sau, con sắp trễ, bác tài, lái xe.”
Không trả lời vấn đề này, Hàm Hinh chạy trối chết kéo cửa kiếng xe lên, tim đập rất nhanh, làm thế nào để mở miệng nói cái này?
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Mộ Dịch Kỳ mấy ngày này ở nhà, không biết chờ thời cơ nào thì thích hợp, sau đó liền... Nhưng mà...
Giống cũng không nhận được, làm sao sinh?
Suy nghĩ một chút, một đoạn đường, cứ như vậy đến công ty.
Lúc xuống xe, cô không biết ánh mắt mình có phải hay không có chút lay động, luôn cảm giác có một bóng người rất quen thuộc, lướt qua một cái.
Sau khi vào phòng, có một số giọng nói hỏi thăm cũng đi theo.
“Hàm Hinh, đi đâu vậy?”
“Xảy ra chuyện gì, mấy ngày rồi không thấy cô tới?”
“Hàm Hinh à, mấy ngày nay cô xảy ra chuyện gì, làm sao ngay cả bóng dáng cũng không thấy thế?”
“Nói mau, có phải đi cùng bạn trai nghỉ phép hay không? Xin nghỉ lâu như vậy, giám đốc cũng thật là kỳ, vậy mà lại đồng ý.”
Tất cả đều trong bước chân vội vã bỏ ra chút thời gian để nói, có thân thiết, có không mặn không nhạt, cũng có lạnh lùng như băng.
Hàm Hinh hướng về bọn họ mỉm cười, không nói.
Mới vừa ngồi lên ghế, liền nhìn thấy cái đầu của giám đốc ở sau lưng, khóe miệng bày ra một góc bốn mươi lăm độ sáng lạn khẽ nhếch lên: “Hàm Hinh, cô quay lại rồi.”
“Giám, giám đốc, ông làm gì mà thần bí như vậy?”
Dời qua một chiếc ghế, giám đốc cười nói: “Là như vầy, hạng mục của Cảnh thị không phải cô vẫn luôn phụ trách sao? Tôi thấy Cảnh thị bên kia thúc giục quá, bây giờ cô quay lại rồi, nhanh đi một chuyến, người ta mấy lần tới hỏi cô có ở đây hay không, muốn tỉ mỉ nói tiến trình hạng mục với cô.”
Trên bàn làm việc tích tụ một lớp bụi mỏng, đang cọ xát, hai tay cứng ngắc dừng lại.
Đúng vậy, cô thiếu chút nữa đã quên rồi, hạng mục của Cảnh thị vẫn còn ở trong tay cô, từ hôm yến tiệc đó, cô cũng chưa gặp lại Cảnh Nguyên Trạch.
“Ông không cử những người khác đi Cảnh thị?”
“Không, người ta cũng nói không muốn người khác, chỉ muốn cô.”
Suy nghĩ một chút, Hàm Hinh đang nghĩ Cảnh Nguyên Trạch bên kia nên làm sao, cũng không biết Lộ Thần Tường có đi tìm anh ta hay không.