Một tay ôm chặt lấy eo cô, tay kia thuận theo mái tóc dài buông lơi lần đến gáy cô rồi xoa đầu cô, cô quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú và ấm áp đó được phóng cực đại ngay trước mắt.
Khóe môi tùy ý cong lên một nụ cười có vài phần lạnh lùng tàn nhẫn, người đàn ông đó đặt cằm lên vai cô rồi ngay lập tức thổi một hơi vào tai cô, hơi nhột, đôi môi mỏng cứ mơ hồ cọ vào dái tai mềm mịn của cô rồi bật cười lười biếng: “Nhớ tôi rồi hả?”
“Lộ Thần Tường!”
Bàn tay Hàm Hinh nắm chặt lấy mấy đồng xu, trong lòng cô càng sợ hãi hơn, làm sao đây, làm sao đây!
Vì sao lại gặp anh ta ở đây, vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây, đột nhiên ánh mắt của cô hơi tối sầm đi, lúc nãy ở trên xe buýt, hình như có một người luôn ngồi ở phía sau cô…
“Đồ ngốc, cuối cùng cũng nhớ ra rồi hả?”
Anh ta nhạy bén nhận thấy được sự thay đổi nhỏ nhặt trong mắt cô, từng suy nghĩ của cô đều không thoát được đôi mắt đó của anh.
Đi theo cô cả quãng đường, không ngờ là đồ ngốc này vẫn giống như lúc trước, một chút cũng không phát hiện ra, cứ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, còn anh ta thì nhìn cô trên suốt đường đi.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Thật sự ngốc đến nỗi hết thuốc chữa rồi!
Hàm Hinh thở gấp gáp, khuôn mặt vừa ngượng ngùng vừa tức giận, có ai rảnh mà đi chú ý một người nhìn không quen mắt cơ chứ?
Huống hồ là anh ta, người cô không muốn gặp nhất chính là anh ta!
“Lộ Thần Tường, cậu lập tức thả tay tôi ra, nếu không tôi la lên đấy!”
Anh ta vẫn dùng sức ôm chặt lấy eo cô, đầu mũi thằng thanh tú cứ quyến luyến bên cái cổ trắng như tuyết, lúc nghe thấy câu cuối cùng, nụ cười chìm đắm trên khóe môi càng rõ rệt hơn.
“Ừ, la đi, la to vào.”
Liếc nhìn cái cổ thanh tú mịn màng của cô, cổ họng anh ta có chút khô khốc, anh ta nghẹn đi một chút, mùi hương thoang thoảng thanh mát trên người cô lọt vào mũi, vẫn là giống như ngày trước.
Anh ta quấn lấy Hàm Hinh rồi đứng đờ người ra, đôi môi cứ mở ra rồi khép lại.
Lộ Thần Tường ôm cô, anh ta không lo lắng chút nào, ngược lại dáng vẻ còn rất thong dong, khóe môi anh ta không kiềm chế được mà cong lên rồi hỏi lại: “La đi, không phải nói là muốn gọi người đến sao?”
Hàm Hinh giận đến tức ngực, anh ta rõ ràng là đang kéo dài thời gian, để cho người khác thấy anh ta giống như một người tốt.
“Đừng có đánh gãy chân tôi, được không?” Đột nhiên Hàm Hinh cứ như bị nhụt chí, người cô mềm nhũn ra, cùng với hơi thở của cô, trong giọng nói trầm thấp đó, có một sự khẩn cầu hèn mọn nhỏ bé như những hạt bụi.
Lúc này tay của Lộ Thần Tường vẫn ôm cứng ở chỗ cũ, trong đôi mắt đen như láy, có một thứ gì đó vụn vỡ rơi xuống.
Đôi môi mỏng sắc bén từ từ nói: “Tôi từng nói tôi muốn chị, tôi từng nói tôi không thể rời xa chị, tôi từng nói đời này có chết tôi cũng sẽ ỷ lại vào chị, vì sao chị chỉ nhớ tôi từng nói rằng sẽ đánh gãy chân chị? Hàm Hinh, vì sao chị luôn tàn nhẫn với tôi như vậy?”
Anh ta quay ngược người cô lại, nắm chặt lấy cằm cô rồi nâng cao lên, một giây sau, Lộ Thần Tường cứ như phát điên hôn lên môi cô, những động tác tiếp xúc thô bạo, anh ta cắn xé đôi môi cô, cho đến khi máu tươi tràn ra đầy miệng, cái mùi vị vừa ngọt vừa tanh đó càng kích thích hơn…
“Đừng…đừng mà, đau…”
Từ trong khe hở ngàn vạn phần khó khăn, Hàm Hinh đánh vào người anh ta để phản kháng và cự tuyệt, cô đau đến nỗi cứ luôn cau mày, miệng cô không ngừng chảy máu, bị anh ta cắn xé rất khó chịu.
Hai đồng tử đen láy ngập nước tìm lại được sự bình tĩnh, anh ta lập tức bế ngang cô lên, ánh mắt vô cùng hối hận, ra lệnh cho chiếc xe đã sắp xếp từ trước xuất phát.
Ờ phía xa, người phụ nữ đó đang cực kì kinh sợ, cô ta cầm điện thoại chụp lại không ít những bức ảnh về chuyện cô ta vừa nhìn thấy, cô ta chỉ