“Chúng tôi đã sớm chia tay rồi, không giống như anh tưởng tượng.” Hàm Hinh dứt khoát nói thẳng, không che che dấu dấu, cũng không hề có một chút mập mờ.
Cô chỉ nói sự thật, còn tin hay không thi phải xem bản thân anh ấy.
“Hai người đã chia tay bàn bạc về một đề án thì nói cái gì?”
Mộ Dịch Kỳ hỏi.
Hàm Hinh nhìn anh ấy với vẻ mặt không thể tin được, vậy là thật sự là không tin sao?
Trời ạ, cô tồi tệ đến vậy sao?
Hơ, cũng phải, ngay cả lọt vào mắt anh ấy còn không được, thì sao anh có thể tin tưởng cô được chứ!
Đọc FULL bộ truyện.
“Tôi nói thì anh không tin, tôi không nói thì anh trách tôi, anh không cảm thấy anh rất mâu thuẫn sao?”
Xem ra cô nghĩ sai rồi, bộ phận tiếp thị tốt hơn bởi vì không khí ở đó tự do hơn, sống dưới mí mắt của anh ấy, còn không bằng đi làm công ăn lương, làm những công việc khó khăn nặng nhọc.
“Cô dựa vào đâu khiến tôi tin tưởng cô? Tô Mẫn Di nói hầu như cả ngày Cảnh Nguyên Trạch đều tìm cô bàn chuyện làm ăn đơn thuần, hoá ra, đây chính là lý do cô tiếp nhận hạng mục này của Cảnh thị.”
Lời nói của anh ấy tỏ ý mỉa mai một cách gay gắt, châm biếm khinh miệt, tất cả đều là đang buộc tội cô không thể tiếp nhận hạng mục này của Cảnh thị ngay từ đầu, cần phải đến già đến chết cũng không qua lại với Cảnh Nguyên Trạch mới đúng!
“Tôi nói rồi tôi không có, tại sao anh cứ không tin tôi? Mộ Dịch Kỳ, mấy ngày trước tôi cho rằng anh rất tốt, để tôi trong lòng, không ngờ trong mắt anh tôi vẫn tồi tệ đến vậy, anh nói tôi và Cảnh Nguyên Trạch, vậy anh và Khổng Ý Yên thì sao? Chúng ta như nhau không phải sao?”
Bao giờ cũng là nói những lời không nể mặt mũi thế này, trong lòng ai thấy dễ chịu, dứt khoát đừng nghĩ đến dễ chịu!
Hàm Hinh ngẩng trán lên, ngực tức đến phát đau, nghiêm chỉnh, dường như cô đã đạt đến trạng thái vô cùng bức bối khó chịu.
Mộ Dịch Kỳ chớp mắt một cái, lại mở ra, tựa như không kiên nhẫn với loại giải thích này: “Nếu giữa tôi và Khổng Ý Yên thật sự có gì đó, sao còn phải kết hôn với cô? Đều đã là người trưởng thành, cô cảm thấy, tôi thật sự bận tâm đến ý của ông hay sao?”
Hàm Hinh ra sức vắt óc, đột nhiên sinh ra chút lo nghĩ đối với những lời này, rốt cuộc lời này có ý gì?
Đúng lúc này, Mộ Dịch Kỳ kéo ngăn kéo, lấy một chiếc điện thoại mới ra đưa cho cô: “Tôi đã đặc biệt lựa chọn hết những người liên hệ rồi, không có sự cho phép của của tôi, trừ những người này, tất cả những người khác không được cho phép mà xuất hiện trong đó, bị tôi phát hiện thì……”
Anh nói xong lời cuối, để lộ sự uy hiếp đáng sợ đến nỗi trời không rét mà lại khiến người ta run rẩy.
Hàm Hinh mới phát hiện điện thoại của mình chính xác đã bị Lộ Thần Tường lấy mất, nhưng mà Mộ Dịch Kỳ làm vậy, không phải là rất quá đáng sao?
“Sao anh có thể ngang ngược như vậy? Ngay cả quyền lưu số điện thoại tôi cũng không có sao?”
Nếu là khách hàng thì phải làm sao? Khách hàng gọi điện tới, vậy chẳng phải cô phải ghi nhớ từng số, sau đó dựa vào trí nhớ để biết được đây là ai?
“Rốt cuộc não cô dùng để làm gì đấy, tai bị điếc rồi à?”
Hàm Hinh đang nghiên cứu điện thoại, nghe thấy lời này khiến hai tay cô run lên một cái, điện thoại rơi lên bàn, âm thanh vô cùng lớn.
“Tôi đã nói gì? Tôi đã nói không cho phép, thông qua được sự cho phép của tôi mới xem như là cô có bản lĩnh.”
"...."
Cầm điện thoại lên, Hàm Hinh xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Ngồi tại chỗ, cô hận không thể một cước đá chết tên đàn ông bên trong phòng kia, chỗ ngồi này cố ý lại có bug, người bên trong chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô, thật sự là một giây cũng không rời khỏi tầm mắt anh!
Không quan tâm, Hàm Hinh liền mở điện thoại, trước tiên thiết lập một chuỗi mật khẩu cho chiếc điện thoại của mình, tránh cho người đàn ông này bất cứ lúc nào lục lọi xem điện thoại của cô.
Liếc mắt nhìn danh bạ phía trên một cái, dường như vẻ mặt cô có thể hình dung bằng hai chữ kinh hãi.
Mộ, ông, Đường Tiểu Nhu.
Ba người! Đúng, chỉ ba người này!
Thật sự không biết Mộ Dịch Kỳ lấy mặt mũi đâu ra mà nói là đặc biệt lựa chọn, mặt mũi ở đâu ra?!
Hàm Hinh đã tức đến mức sắp không đứng bình thường được nữa, vừa rồi Mộ Dịch Kỳ nói