“Đi đi, tôi không sao.”
Hàm Hinh mỉm cười với anh, khoé miệng nhếch lên 45 độ, vô cùng ngây thơ.
Tuy nhiên, lần này lại không như ý muốn của cô, lần này thật bất ngờ, Mộ Dịch Kỳ cất điện thoại vào, một hành động kinh người khiến Hàm Hinh bị sốc, anh vậy mà lại không đi đến chỗ Khổng Ý Yên.
Làm sao mà còn lo đến cái điện thoại được nữa chứ, vì để tránh lại có cuộc gọi tới, cô cố ý để chế độ yên lặng và đặt trong ngăn kéo làm việc của mình, dứt khoác coi như là không thấy.
Hàm Hinh tưởng là chỉ ăn một bữa cơm thôi, đúng, cơm trắng đơn giản, nhưng không ngờ anh lại kéo cô đến một nhà hàng kiểu Pháp cao cấp, ăn bò bít tết.
“Chỉ là một bữa cơm trưa mà thôi, ăn xong chúng ta còn phải về, sau này nếu có đến đây tiêu tiền thì đừng kéo theo tôi.”
Có lẽ là do sự chênh lệch nhất thời, trước đây cô cũng đến đây qua, thậm chí là dăm ba bữa lại đến một lần, lúc đó nhà họ Hàm có tiền cho cô tiêu xài, chỉ trong một đêm đó, cô hiểu ra rồi, không có tiền của ai là do gió thổi đến hết, xài tiền như vậy, cô cũng không muốn đi nữa.
“Cô để ý số tiền này?”
Mộ Dịch Kỳ cắt bò bít tết cho cô, bưng đến trước mặt cô, hai người đổi dĩa cho nhau.
“Đương nhiên rồi, mấy chỗ như thế này cũng không phải là chỗ mà tôi tiêu xài được, bữa này anh ra, bữa sau đợi tôi có lương rồi hẵng nói.”
Mộ Dịch Kỳ nhìn cô, bộ dạng như gặp quỷ.
Đọc FULL bộ truyện.
“Ngon không?”
Anh hỏi.
“Đương nhiên là ngon rồi, rất lâu chưa được ăn rồi, còn nhớ trước đây…” Cô nói rồi lại không muốn nói nữa.
Cái gì Mộ Dịch Kỳ cũng có thể nhìn ra được, anh cũng biết điều nên không hỏi sâu thêm nữa, cũng không muốn làm cô khó xử.
“Sau này ngày nào cũng đưa cô đến, có muốn không?”
Tư thế cao quý xiên miếng thịt, nhai từng chút một, quá trình ăn uống ưu nhã, không nhanh không chậm, những khí chất nhàn nhạt quanh quẩn bên cạnh anh, vừa quân tử vừa khiêm nhường.
Giống hệt như một thân sĩ có thái độ đúng mực.
Hàm Hinh đang nghĩ, một người đàn ông có thể dùng nĩa cắt từng miếng thịt bò một cách nhã nhặn nho nhã như thế, tại sao khi ở trên giường lại hoàn toàn biến thành một người khác vậy?
Vừa nghĩ đến…thôi bỏ đi, cô không nghĩ nữa, đừng lãng phí mấy đồ ăn ngon như thế này.
Sau khi chỉ ăn bốn năm miếng bít tết, anh đã ngừng lại rồi, khoé môi mỏng thoáng qua một vết dầu bóng, dùng khăn giấy lau sạch sẽ.
Hàm Hinh thấy anh ngừng lại nên liền hỏi: “Không ăn nữa hả?”
Anh lắc đầu, bộ dạng như không muốn ăn nữa.
Hàm Hinh không nghĩ gì hết mà nói: “Nếu không ăn nữa thì cho tôi đi, lãng phí quá, mấy triệu bạc lận đó, tôi đã thấy giá tiền trên đó hết rồi.”
Có tiền đúng là thật tốt, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, chỉ có mấy người có tiền mới làm như vậy thôi.
Nhìn bộ dạng ăn ngon lành của cô, Mộ Dịch Kỳ cũng không ngăn lại: “Thêm một phần nữa không?”
“Không cần, ăn của anh cũng đủ rồi.”
Hàm Hinh vừa ăn, khoé mắt vừa híp lên cười, độ cong đó giống hệt như một vầng trăng lưỡi liềm xán lạn, cực kỳ đẹp.
Khóe miệng phồng lên một cách đầy đặn, hai má thì tròn xoe.
Đến khi cô ăn sắp xong rồi, Mộ Dịch Kỳ mới mở miệng nói: “Ngày mai thu dọn một chút đồ, phải đi công tác.”
“Thịch’ một tiếng, tim nhảy dựng lên, Hàm Hinh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, có chút không hiểu: “Tôi cũng phải đi sao?”
Anh không phải là có Từ Du sao, cô không cần đi theo mà.
“Không muốn đi?”
Hàm Hinh muốn nói là phải, nhưng nghĩ kỹ một chút, đáp án này tuyệt đối không được!
“Không phải, nếu như tôi đi rồi, bên ba tôi không có ai coi sóc, tôi sợ ông ấy…lỡ như…”
“Cô yên tâm, sẽ có người coi sóc, không cần cô lo lắng đâu, máy bay bay vào lúc hai giờ chiều, tối nay dọn xong đồ đạc đi.”
“Đi làm gì vậy? Thành phố S