“Hàm Hinh? Hàm Hinh?”
Sáng hôm sau, cô lim dim mở mắt ra, ánh sáng soi rọi vào phòng, hơi chói mắt.
Lúc đã tỉnh táo, Hàm Hinh không ngờ rằng, nhóm người Đường Tiểu Nhu đã đến rồi.
Nếu không nhớ lầm, đây vẫn là thành phố S.
“Tiểu Nhu, cậu đấy à?”
Hàm hinh ngồi thẳng dậy, ôm chầm người đang ngồi bên giường, mùi vị quen thuộc, khiến cô cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ.
“Ấy, đương nhiên là tớ rồi, là tớ đây.”
Đường Tiểu Nhu cũng ôm chầm lấy cô, vỗ vào lưng cô.
Sau khi buông Hàm Hinh ra, còn cố ý véo gương mặt mình, để chọc cho Hàm Hinh vui.
Ở gần đó, Diệp Thiếu khoanh tay tựa lưng vào tường, cặp mắt kính gọng vàng ở trên sống mũi cao và thẳng của anh ta, tư thế kiêu ngạo, chỉ liếc nhìn đã xem như lời chào hỏi.
“Sao cậu cũng đến đây?”
Cập nhật sớm nhất tại.
Hàm Hinh hỏi Đường Tiểu Nhu.
Nhắc đến vấn đề này, cằm Đường Tiểu Nhu trễ xuống: “Lộ Thần Tường gọi tớ đấy, anh ta nói cậu đang ở trong bệnh viện, nên tớ...tớ mua máy bay về ngay trong đêm, sợ chết đi được, cậu không sao chứ?”
Đang yên đang lành sao lại nhập viện thế này?
“...Không có gì.” Hàm Hinh vẫn còn thấy rờn rợn, cô lạnh nhạt trả lời: “Vậy cậu ấy đâu?”
Đường Tiểu Nhu chống cằm: “Đang làm việc ở bên cạnh đó, anh ta bận tối tăm mặt mũi, hứ, mấy thứ này đều là chuyện của nhà họ Hàm, cậu ta là thứ gì chứ?”
Hàm Hinh tỏ ý bảo cô ấy đừng nói tiếp chuyện này nữa, cô lắc đầu.
Đường Tiểu Nhu trợn mắt, biết cô không nên cơm cháo gì, bèn dứt khoát đổi chủ đề khác: “Quái thật, tớ thấy hình như cậu với Lộ Thần Tường đâu có đến chung với nhau, một mình cậu đến thành phố S à?”
“Không phải một mình tớ...”
Đến giờ Hàm Hinh mới để ý, suốt cả đêm trôi qua rồi, cô vẫn chưa liên lạc với Mộ Dịch Kỳ.
Phải rồi, anh ấy đang ở đâu vậy?
“Mộ Dịch Kỳ?” Đường Tiểu Nhu biết mình đoán trúng phóc.
Hàm Hinh biết cô không né tránh nổi, bèn dứt khoát gật đầu.
“Vậy anh ta đâu? Chết ở xó nào rồi? Vợ mình gặp tai nạn nhập viện, còn để cho người khác cứu, trong lòng không thấy áy náy tẹo nào à?”
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Đường Tiểu Nhu, Hàm Hinh liếc nhìn cô ấy, cũng kỳ lạ thật, rốt cuộc Mộ Dịch Kỳ đã đi đâu từ tối qua đến giờ?”
Lúc ấy, cô nhớ ông lão ấy nói phải đi kéo anh ấy, sau đó thì sao?
Suốt cả đêm ròng, anh ấy lại không ở bên cạnh mình.
Cách vách.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông ấy liên tục gõ xuống bàn phím, làm việc nghiêm túc, điện thoại nằm trên bàn không ngừng đổ chuông, rung lên suốt, nhưng rồi, cho dù có bao nhiêu người gọi đi chăng nữa, anh đều không quan tâm.
Hàm Hinh khẽ cử động cơ thể, cảm thấy người mình tê tê, tối qua giẫy giụa mạnh quá, đến tận bây giờ vẫn còn thấy hơi khó chịu.
“Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì?” Đường Tiểu Nhu không chịu nổi nữa, muốn ép cô ấy nói thật.
Giải thích một hồi...
“Trời ạ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Đường Tiểu Nhu chắp tay cầu phúc rồi ôm chặt lấy cô, cảm thấy hơi đau lòng.
Sao cứ gặp xui hoài thế này.
“Thảo nào, tớ nói mà, sao Lộ Thần Tường đưa bài vị cho tớ từ sớm kia chứ, thứ đồ bà nội tớ cần mà sao cậu ta lại có, không phải vì tớ nên cậu mới vậy chứ?”
“Không phải tại cậu đâu, do tớ gặp không đúng người mà thôi.”
Hàm Hinh không nghĩ tấm bài vị đó sai, là những người đó sai.
Vào lúc ấy, Dung Thiếu nghe thấy, bèn quay sang nhìn cô, đôi mắt sắc bén bên dưới gọng kính vàng khẽ thoáng có vẻ nghiêm trọng.
“Tôi ra ngoài một chốc, hai người nói chuyện đi.”
Không đợi hai cô gái trả lời, người đàn ông ấy đã quay đi.
“Anh ta là người như vậy đấy, cứ kệ anh