"Anh cũng thấy kết quả rồi đó, còn cần tôi giải thích nữa không?"
Hàm Hinh thản nhiên nói, sự kiên cường yếu ớt bao quanh cô, ánh mắt cô giống như muốn nói với anh ta: Tôi đã nói rồi, anh đã hài lòng chưa?
Lộ Thần Tường nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, lại nhớ tới vạch đỏ tươi trên que thử thai, ngoài ra, mọi thứ lờ mờ không rõ, anh ta mím chặt môi.
Kết quả này chỉ sợ là kết quả hài long nhất rồi.
"Anh chỉ nghi ngờ mà thôi." Anh ta giải thích hành động vì sao lúc nãy lại ép hỏi cô.
Hàm Hinh không phản ứng lại, xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu.
Lộ Thần Tường định đi tới, Hàm Hinh dừng lại: "Không cần, anh ra ngoài đi."
Anh ta thoáng nhìn xuống hai bàn tay, mới nhớ ra bản thân vừa đụng vào cái gì, bệnh thích sạch sẽ rất nặng khiến Lộ Thần Tường không chút do dự gọi cho bác sĩ, nhanh chóng đến khử trùng tay cho anh ta.
Mộ Dịch Kỳ đứng bên trái Hàm Hinh.
Khi Lộ Thần Tường đi ra ngoài thì lạnh lùng liếc anh một cái, ánh mắt không tốt: "Chờ anh một chút, anh sẽ nhanh chóng quay lại."
"Diệp Thiếu nói em ở đây, rốt cuộc vì sao lại nhập viện?"
Mộ Dịch Kỳ bỏ qua lời nói dư thừa mà hỏi thẳng cô gái, thuận tay ôm vai cô.
Hàm Hinh nghe thấy thắc mắc của anh thì chỉ cảm thấy buồn cười.
Đọc truyện tại đây.
"Không ngờ anh trăm công nghìn việc lại có thể rút ra được thời gian đến thăm tôi, xem ra là không có việc gì làm."
Hàm Hinh chế giễu bản thân, lời nói mang theo mỉa mai châm chọc vang lên bên tai, không hề che giấu sự lạnh lùng, thậm chí còn keo kiệt cả ánh nhìn với anh.
Cô tự nhiên không muốn nhìn anh, lập tức đi lại giường, thậm chí còn muốn tránh không cho anh đến gần.
Hàm Hinh rất mệt mỏi, cô không muốn suy nghĩ gì nữa, cô muốn nghỉ ngơi.
Mộ Dịch Kỳ nghe thấy những lời này thì lập tức nhíu mày lại, vẻ mệt mỏi hiện lên nơi khóe mắt.
"Anh có thể giải thích vì sao anh lại biến mất tối hôm qua, chỉ cần em hỏi anh." Anh nói, nhìn dáng vẻ không hiểu phong tình này của cô.
Giống như anh vẫn chừa cho cô một đường lui, ám chỉ cô đừng làm mọi chuyện quá lên đến mức không thể cứu vãn.
Hàm Hinh nghe vậy, tay chân khó tránh khỏi cứng đờ, trong lúc hít thở, nỗi đau như dao đâm vào tim, cô cố gắng kìm lại.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô gái lắc đầu, cười nói: "Tôi không cần, anh Mộ, anh có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn."
Ánh mắt Mộ Dịch Kỳ nặng trĩu, anh cảm nhận rõ rang cô không vui, hai chữ anh Mộ chỉ xuất hiện vào lúc "đặc biệt" mà thôi.
"Em là phụ nữ, em có biết cái gì là quan trọng nhất đối với một người phụ nữ hay không?"
Anh bỗng lên tiếng.
Hàm Hinh ngẩng đầu lên, Mộ Dịch Kỳ nhìn cô nói tiếp: "Tối hôm qua, Ý Yên bị người khác quấy rối, bất đắc dĩ mới gọi điện thoại cho anh, anh nghe thấy tiếng phá cửa trong điện thoại, thấy vô cùng nguy hiểm nên anh không thể không chạy qua đó."
Hàm Hinh im lặng nghe anh nói lý do rời đi tối hôm qua, dường như anh muốn cho cô thấy tất cả mọi chuyện chỉ là sự tình cờ.
Thật trùng hợp, liên tục gặp những chuyện như vậy.
Nhưng vì sao cô mãi mãi là người bị bỏ lại chứ?
"Cho nên sáng nay, Khổng Ý Yên đến khoa phụ sản là muốn kiểm tra có rách màng trinh hay không sao?"
Cô cười mỉa mai.
Mộ Dịch Kỳ nghe vậy thì nhíu chặt mày, không vui với những lời cô nói: "Hàm Hinh, em muốn thế nào?"
"Cô ta vốn dĩ đến khoa phụ sản, à, quên mất, anh đã anh hùng cứu mỹ nhân mà, người xấu chắc chắn không thực hiện được ý đồ xấu. Đúng rồi, tôi cũng đi, ha, thật thất bại, vốn muốn dùng đứa bé để trói buộc