Lộ Thần Tường lập tức ngây người, lại hốt hoảng ôm lấy cô, miễn đi cái cúi đầu này. Khoảnh khắc đó, như có mũi tên xuyên qua trái tim, trong nước sôi nóng bỏng sinh ra hơi nóng hừng hực.
Có lúc, anh tưởng cô đã quên cô đã từng gọi tên anh như thế này, mà không phải lạnh lùng gọi hết cả tên họ.
"Em có thể nói lại lần nữa không?" Ngay cả kẻ máu lạnh lạnh lùng đến mức có thể tàn nhẫn chặt chân người ta xuống, giờ đây cũng cảm thấy rung động.
Hàm Hinh nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của anh, khóe miệng co giật như người bệnh, lo lắng sờ lên trán anh: "Anh làm sao thế? Anh không sao chứ?"
"Em hãy lặp lại lần nữa." Lộ Thần Tường nắm chặt vai cô, gục đầu xuống, khẩn cầu. Anh vẫn muốn nghe nữa.
"Nói cái gì?" Hàm Hinh không hiểu sao bỗng dưng anh lại kích động như vậy.
"... Tên của anh." Có chút cấp bách đè nén, đây đại khái là kinh hỉ mà nội tâm không thể nào diễn đạt được.
Lông mày Hàm Hinh chợt nhếch lên, mơ hồ hiểu ra: "Thần... Tường?"
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Một vòng ôm đột ngột ôm tới, hơi thở tươi mát lạnh thấu xương xộc vào xoang mũi. Ngay khi ôm nhau, cô cảm nhận được vòng ôm của Lộ Thần Tường vừa nhanh vừa mạnh mẽ hệt như tác phong làm việc của anh, vĩnh viễn khiến cô không tưởng được, tránh không kịp.
Anh ôm quá chặt khiến Hàm Hinh rất không thoải mái, mặt khác cô không thích anh ôm lắm.
"Sau này đừng như vậy nữa, buông em ra." Hàm Hinh ra lệnh.
Nhưng Lộ Thần Tường lại đột ngột hôn lên trán cô, lưu lại vết tích thuộc về anh.
Hàm Hinh ngây người, khó tin nhìn anh, rồi đột nhiên đẩy ra. Cô muốn nói cho anh không phải những thứ này, muốn mang cho anh cũng không phải những thứ này: "Anh đừng làm như vậy nữa." Cô lạnh lùng nói.
Ánh mắt Lộ Thần Tường tràn đầy vui vẻ, không hề quan tâm đến câu nói kia của cô, có thứ gì đó còn đang thiêu đốt, giờ lại được tăng thêm một mồi lửa.
"Hãy về cùng anh đi." Anh nói.
"Quay về thành phố H ư?" Hàm Hinh vốn không quan tâm đến Mộ Dịch Kỳ lắm, mà bây giờ lại không thể không để ý.
"Ừ, không phải em muốn về thành phố H sao, anh đưa em về."
"Không cần." Hàm Hinh không do dự từ chối.
"Tại sao?"
Hàm Hinh liếc nhìn anh, mấp máy môi: "Em đã từng nói, nhưng cũng không hề nói muốn về cùng anh." Sau đó, cô nói thẳng: "Em muốn về cùng Tiểu Nhu."
"Anh không đáng để em tin tưởng sao?"
Ánh mắt Hàm Hinh lạnh nhạt mà sâu thẳm: "Em không có ý đó, em chỉ không muốn làm phiền anh." Thật ra cô muốn nói đúng là cô không tin tưởng, không ai lại đặt bánh bao trong tay một kẻ đói khát.
"Đừng che giấu nữa, rốt cuộc em không tin anh." Lộ Thần Tường lập tức vạch trần cô, không cho cô có đường che đậy.
Hàm Hinh khẽ liếc nhìn anh, lo lắng nói: "Tại sao anh vẫn không thay đổi? Đã qua lâu như vậy rồi, sao một người có thể khiến anh thành như thế này chứ?"
"Bởi vì trái tìm này đủ kiên định, em vẫn chưa hiểu sao?" Lời anh quả quyết mà sắc bén, anh nắm chặt tay cô, đặt ngay chỗ trái tim: "Em hãy nhớ tim anh mãi mãi đập vì mình em."
Trái tim Hàm Hinh chùng xuống, cô lập tức thu ngón tay thon dài trắng nõn của mình lại. Hô hấp có chút hỗn loạn, cô không còn dám nhìn Lộ Thần Tường, sợ vừa nhìn sẽ không biết làm thế nào.
"Chà, hai người ở đây sao." Đúng lúc hai người đang chần chừ, thì Đường Tiểu Nhu từ bên ngoài chạy