Edit: Small
Thu mua!
Để thu mua một công ty cũng phải cần một số tiền lớn và nắm tương đối nhiều cổ phần. Mộ gia dù có cầm bao nhiêu cổ phần của bọn họ, cùng không thể cùng lúc thu mua 3 nhà bọn họ được!
Dẫu sao 3 nhà đứng vững ở thành phố S đã lâu, có lực ảnh hưởng nhất định, thế lực bằng 2 xí nghiệp Tống thị cộng lại!
Sở Vân nghiêm túc hỏi: "Thái tử gia, toàn bộ cổ phiếu bán xuống giá?"
"Nếu không muốn bán cổ phiếu tập đoàn Tống Thị ra, thì thu mua bọn họ, đi làm đi."
"Vâng, lập tức sắp xếp chuyên viên giao dịch chứng khoán tham gia vào thị trường chứng khoán!"
Tinh Thần cũng không nghĩ tới Mộ Đình Tiêu quyết đoán như thế, thu mua, hoàn toàn không cho đường lui.
Một khi cổ phiếu bị ngưng trệ, lợi nhuận mười mấy năm sẽ như không, làm cắt rau hẹ*.
*Cắt rau hẹ: Theo wikipedia rau hẹ là ẩn dụ cho người bị chèn ép. Cắt rau hẹ là người tầng lớp trên có quyền thế chèn ép, bóc lột 'con kiến' cấp dưới. Trên thị trường chứng khoán, là những nhà lớn chèn ép những người đầu tư bán lẻ, người kiếm tiền là kiếm tiền từ tiền người thua lỗ, giá cổ phiếu của người buôn bán lẻ bị thua lỗ và giảm giá,nhưng lại không sợ chết mà cứ đầu tư thêm vào.
Sở Vân lui ra, còn chưa đi hai bước, ông chủ Dương là người thứ nhất chờ không được, dẫn đầu đứng lên.
Trên trán hắn rịn ra mồ hôi mỏng, sắc mặt nghẹn hồng, xin xỏ Mộ Đình Tiêu, nói: "Mộ tiên sinh, xin nhẹ tay, công việc làm ăn của tôi ngày càng sa sút, phải dựa tiền hoa hồng hàng năm của tập đoàn Tống Thị bên trên để sống qua ngày. Một tay của ngài như vậy, không thể nghi ngờ là làm Thi Nhân của tôi giậu đổ bìm leo*. Là tôi có mắt không tròng, không nên xúc phạm tiểu thư Tống Tinh Thần, Tống tiểu thư gia nhập hội đồng quản trị, sau này cô ấy có bất kì quyết định gì tôi đều ủng hộ vô điều kiện, 10% cổ phần quyền kinh doanh của tôi sẽ giao cho cô ấy, có thể ký tên đảm bảo, tập đoàn Thi Nhân tuyệt đối không thể bị thu mua được."
*Giậu đổ bìm leo: Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
Ồn ào~
Lời Mộ Đình Tiêu vừa nói ra, đã làm ông chủ Dương sợ hãi quá mức, vừa rồi bọn họ đối xử với cô ấy hoàn toàn không để trong lòng, một chút cũng không để vào mắt, thậm chí dám cãi nhau với lão gia tử.
Nhưng mà, ông chủ Dương đã tỏ thái độ, còn Tân Lực và Lý Duy Tư thì sao?
Sắc mặt hai người không tốt lắm, hai người ở thành phố S có thân phận địa vị, đều là tay già đời trong giới doanh. Lần đầu tiên, ở trường hợp trước mặt công chúng bị một người tuổi trẻ hơn áp một đầu, trong lòng tất nhiên là không thoải mái.
Nhưng hai tập đoàn bắt tay chống lại, cũng là trứng chọi đá, căn bản không có phần thắng.
Nhưng nhận thua, mặt mũi bọn họ để ở chỗ nào.
Trong lúc nhất thời, hai người lâm vào thế lùi không được tiến cũng không xong.
Ông chủ Dương thấy hai bọn họ không ai lên tiếng, thúc giục nói: "Mấy người thật muốn công ty bị người ta thu mua, sau đó lại đem cổ phần Tống thị bán đi, bù vào cho công ty mình? Đều là người làm ăn, mặt mũi đáng giá được bao nhiêu, không phải chỉ mấy câu nói sao?"
Lão gia tử là người sở hữu, chỉ cần nhận thua, Mộ Đình Tiêu sẽ nể mặt mũi lão gia tử, không truy cứu nữa. EQ của Tống Tinh Thần cũng không thấp như vậy, dù sao ngày sau trên hội đồng quản trị ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, sẽ không làm khó bọn họ.
Thấy hai người không động, giằng co, ông chủ Dương nôn nóng đến mức mồ hôi như rơi mưa.
Thấy vậy, Tống Tinh Thần nghĩ nghĩ, cho bọn hắn bậc thang xuống dưới trước. Dù sao cũng quen biết với ông nội nhiều năm như vậy, cũng không có ác ý như Dương Như bán cổ phần của công ty ra.
Cô mở miệng: "Bỏ đi Sở Vân, tôi vừa rồi nói chuyện khiến cho các trưởng bối không thích, sau này tôi sẽ khắc ghi lời các trưởng bối dạy bảo. Chuyện này cứ dừng lại đi, Đình Tiêu, anh cũng đừng truy cứu!"
Mộ Đình Tiêu lạnh mắt dò xét bọn họ, giọng điện lạnh lẽo: "Em xác định không truy cứu."
"Không cần, ông nội sắp xếp cho em tiến vào hội đồng quản trị học tập, các trưởng bối không có ý kiến là được."
Ông chủ Dương lấy tay lau mồ hôi trên trán, vội vàng gật đầu: "Không ý kiến, tuyệt đối không có ý kiến, Tinh Thần là người thừa kế tập đoàn Tống Thị, tiến vào tập đoàn học tập là đương nhiên."
Tinh Thần mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn Dương tiên sinh."
"Không khách khí, tôi chính là xem trọng cô!"
Người này thật giả dối, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Tinh Thần nhìn hai vị còn lại: "Tân tiên sinh, ý như thế nào?"
Sắc mặt Tân Lực không quá tốt, không tỏ thái độ.
Ông chủ Dương xấu hổ giảng hòa nói: "Lão Tân, ông nhìn một chút xem cô gái nhỏ người ta thật hiếu học kìa, đồng ý đi."
"Hừ, chỉ cần cô ta không tùy ý bán đi cổ phần công ty, tôi không ý kiến."
"Tân tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không."
Cuối cùng chỉ còn một mình Lý Duy tư, Tinh Thần còn chưa mở miệng, Lý Duy Tư nói: "Được rồi, cứ như vậy đi, nếu người Mộ gia cũng có thể mời đến, tôi không có gì để nói."
Tuy rằng ba người không còn khăng khăng nữa, nhưng sắc mặt Mộ Đình Tiêu vẫn lạnh lẽo như cũ, cảm thấy thái độ bọn họ đối với Tinh Thần quá không coi trọng, làm anh rất khó chịu.
Tinh Thần kéo áo anh, lắc đầu.
Muốn tạo uy tín, nếu để Mộ Đình Tiêu giúp cô, sau này bọn họ ở trong những hội nghị cổ đông đều sẽ nghe. Nhưng chỉ là nghe theo ở mặt ngoài, sau lưng sẽ khinh thường, thậm chí còn sẽ chống đối với cô.
Cho nên, không bằng để cô sau này từ