Editor : Bắp
Beta : Jen
Ba thùng rác đứng gần nhau, giống như một ngọn núi rác sừng sững, rác bên trong thùng đã tràn ra từ lâu, xung quanh tràn ngập mùi hôi thối khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Minh Tuấn than khóc, liên tục lục lọi bên trong.
Rác quá nhiều, còn không biết phải tìm đến khi nào, Mộ Tử và Khương Sứ tìm một chỗ râm mát, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mộ Tử cuộn tròn chân, đặt túi đeo chéo lên đùi, nhẹ nhàng khẩy khẩy, lộ ra cái đầu hói hói của tiểu quạ đen.
"Mỗi ngày mang lên người, cậu cũng không ngại phiền toái." Khương Từ cảm thấy con quạ nhỏ xấu xí, rất thú vị, đưa tay chọc chọc.
Con quạ giống như vừa tỉnh dậy, có vẻ hơi ngốc, không có phản ứng gì.
Mộ Tử nói: "Không còn cách nào, mỗi giờ đều phải cho ăn, rời khỏi người liền kêu loạn. ”
"Mỗi giờ?!" Khương Sứ kinh ngạc, "Mệt quá vậy, còn không bằng nuôi một con mèo cho bớt lo lắng . ”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Tử nhếch khóe miệng cười khẽ: "Mệt cũng mệt cả một tháng này rồi, chờ nó bay được, tớ sẽ không cần quản nữa. “
Quạ non một tháng là có thể rời khỏi tổ, nghĩ đến điểm này, Mộ Tử đối với con chim trong lòng càng nhiều hơn một phần nhẫn nại.
Dính cô cũng không sao, dù sao một tháng sau, nó lớn lên, sớm muộn gì cũng sẽ bay đi.
Chim thuộc về bầu trời.
Mộ Tử không nghĩ muốn trói nó vào lồng.
Khương Từ nghe vậy lại nói: "Thật vất vả mới nuôi lớn được, tại sao phải thả đi, cứ như vậy nuôi bên cạnh cũng thú vị mà. ”
Cô lại chọc vào đầu con quạ nhỏ, vui vẻ nói: "Cậu xem trêu chọc nó vui chưa kìa, xấu xí xấu xí. ”
"Được rồi, chọc hỏng mất." Mộ Tử bảo vệ quạ, không cho Khương Từ chọc nữa.
Bên kia đống rác đột nhiên truyền đến một tiếng la hét.
Hai người đi theo tiếng kêu.
"Em tìm thấy nó rồi!"Khúc Minh Tuấn giơ cao một thùng carton nhỏ, biểu tình hưng phấn không thôi.
Khương Từ có chút kinh ngạc, "Nhanh như vậy? ”
"Có thể là mấy ngày gần đây vừa ném, cho nên ở tầng trên của bãi rác, rất dễ tìm." Mộ Tử hướng Khúc Minh Tuấn vẫy vẫy tay,