Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Bạch Vi ở phòng cách vách gần như vọt lại ngay lập tức, mạnh mẽ đập cửa phòng, “Tử Tử? Tử Tử! Con làm sao vậy?”
Mộ Tử vẻ mặt tái nhợt mở cửa, nhìn qua vẫn còn chút chưa ổn định lại tinh thần, “Không… Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng.”
Bạch Vi từ trước đến nay đều xem cô như trẻ nhỏ mà chiều chuộng, nghe vậy liền ôm Mộ Tử ôm vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô: “Sao lại mơ thấy ác mộng rồi, chắc hẳn con rất sợ hãi phải không? Đừng sợ, đêm nay mẹ ngủ chung với con.”
“Không cần đâu mẹ, con không sao đâu, thật đấy.” Mộ Tử khó khăn cười hai cái, “Chỉ là giấc mơ mà thôi, mẹ, người mau đi ngủ đi.”
Bạch Vi lo lắng nhìn cô, “Chắc chắn không có việc gì chứ?”
“Dạ, thật sự không có việc gì.”
Khuyên nhủ được Bạch Vi trở về, Mộ Tử hít sâu một hơi, một lần nữa khép cửa phòng lại.
Cô không phải người nhát gan, vừa rồi chỉ là bởi vì nhất thời không kịp phòng bị…
Mộ Tử tự ổn định tâm lý, tắt đèn trong phòng đi.
Bốn phía tối đen, trên vách tường dần dần hiện ra cách sắc không đồng dạng, tràn ngập bạo lực, máu me, giống như hình ảnh Địa Ngục.
Vừa rồi cô bị hình vẽ trên vách tưởng dọa sợ.
Mộ Tử đi đến ven tường, duỗi tay nhẹ nhàng gảy gảy.
Đây là vẽ bằng loại màu vẽ đặc thù, vô sắc vô vị, bình thường không nhìn ra, trong hoàn cảnh tối đen không bật đèn, sẽ phát ra ánh huỳnh quang màu đỏ.
Chủ nhân của bức tranh này chắc chắn là ‘Mộ Tử’
Ngẫm lại hôm nay cô còn may mắn cho là ‘Mộ Tử’ không chà đạp phòng, thì ra không phá hư phòng, mà là tường...
Mộ Tử đứng ở vách tường xem qua từng chỗ một.
Càng xem, càng hãi hùng khiếp vía.
Nội dung bên trong bức vẽ, không phải đem đầu người vặn gãy, thì là đâm xuyên bụng…! Toàn bộ giống như một bộ Luyện Ngục đồ!
Cô sinh ra sợ hãi đồng thời sinh ra thương cảm.
… Thiếu nữ 16 tuổi, không phải bị tự kỷ thì là bị uất ức, nếu không sẽ không ở phòng mình vẽ ra mấy thứ này.
Có lẽ ‘Mộ Tử’ không phải muốn bạn trai quay lại mới cắt cổ tay… Tình yêu tan vỡ chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà trong trái tim cô. Tâm lý quá tải