Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Trong bóng tối cái gì cũng nhìn không thấy.
Mộ Tử nghi hoặc nhăn mi lại, khom lưng sờ sờ, chạm vào cái gì đấy lành lạnh trơn bóng…
Cô không dám thở mạnh, vì vậy cô tiếp tục hướng bên trên sờ, to dài… Bóng loáng… Mềm mại…
Vật kia đột nhiên động!
Mộ Tử nháy mắt chân mềm, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất!
… Đậu má! Là rắn! Tại sao có người nuôi rắn ở trong phòng?!
Cảm giác trơn bóng ẩm ướt làm cho da đầu Mộ Tử run lên! Lông tơ toàn thân đều dựng thẳng!
Đây không phải rắn bình thường, là đại mãng xà! Giờ phút này đang theo bắp chân của cô chậm rãi bò lên…
Mộ Tử thân thể cứng đờ, cắn môi nỗ lực khống chế bản năng muốn lớn tiếng thét chói tai, duỗi tay một chút, một chút, một chút đẩy nó ra…
Động tác hết sức ôn nhu, chậm chạp.
Kết quả đuôi rắn mới vừa đẩy ra, đầu rắn lại quấn lên tới, Mộ Tử quả thực muốn khóc!
Cô vừa mới trọng sinh, chẳng lẽ liền bị rắn cắn chết sao?!
Mộ Tử chỉ có thể tiếp tục ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích, mong mỏi mãng xà có thể tự rời đi.
Rắn trên người cô chậm rãi di chuyển thỉnh thoảng phun lưỡi ra, cô sợ đến mức chỉ có thể nín thở. Cho đến khi phần cuối của cơ thể con rắn trượt qua người cô, Mộ Tử rốt cuộc không thể chịu đựng được, lưng dán chặt lấy vách tường, bắt đầu lui sang bên cạnh!
Cô sợ lần nữa kinh động đến đại quái vật kia, lui về phía sau động tác phi thường nhẹ nhàng chậm chạp, trái tim lại đang kịch liệt kinh hoàng!
Trong phòng u ám yên lặng, điều hòa hơi lạnh mang theo ẩm ướt.
Trong bóng tối mắt cô không nhìn rõ sự vật, chỉ có thể mơ hồ nhận biệt được hình dáng mãng xà.
Thật đúng là một đại mãng xà a!
Mộ Tử nhìn qua chỗ tối bóng mờ, không khỏi cảm khái.
Lúc này, mãng xà như là ngửi được mùi của cô, lè lưỡi phe phẩy hướng bên này!
Mộ Tử bị dọa tới mức hồn phi phách tán, vội vàng lại lui vài bước, phía sau lại đột nhiên không còn! Cô mất trọng tâm, ngửa ra sau rơi xuống giường !
Ngay lúc đó, cô ngửi thấy mùi