Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Hắn nói một câu hết sức bình thường.
Với tư cách là người lớn, khuyên nhủ trẻ nhỏ trong nhà không nên uổng phí thanh xuân, lãng phí thời gian, bất luận đặt trong hoàn cảnh gia đình nào, đều hết sức bình thường.
Chỉ là tình cảnh này, làm cho Mộ Tử cảm thấy hết sức chói tai, hết sức châm chọc!
…Cô còn chưa bắt hắn quỳ xuống xin lỗi, hắn vậy mà bắt cô đi xin lỗi người khác?!
Thật nực cười!
Mộ Tử mặt không biểu tình ngẩng đầu, một đôi con ngươi màu đen sâu thẳm phảng phất nhiễm tầng sương lạnh, âm lãnh đến cực điểm!
Mộ Tắc Ninh sững sờ trước ánh mắt lạnh lùng ác liệt của cô.
Nhanh như chớp mắt, Mộ Tử liền thu hồi tầm mắt, rũ mi vội vàng xuống lầu.
Mộ Tắc Ninh nhìn bóng lưng cô rời khỏi, cảm giác thập phần quái dị.
Hắn không rõ, một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, tại sao có thể dùng ánh mắt công kích người khác?… Giống như tràn đầy oán hận.
Có lẽ là hắn nhìn nhầm rồi…
…
Mộ Tử trở lại lầu Tiểu Dương.
Bữa sáng trên bàn đã nguội.
Bạch Vi có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Tử Tử… con lại cãi nhau với anh trai à?"
Mộ Tử bị bà hỏi sững sờ.
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, hiểu được.
Bởi vì sắc mặt cô quá khó coi, cho nên Bạch Vi nghĩ rằng cô và Mộ Dung Thừa cãi nhau…
Từ khi ra viện đến nay, hai anh em vẫn luôn như nước với lửa, liên tiếp đấu võ mồm, cũng khó trách Bạch Vi lại hỏi như thế.
“Không có.” Mộ Tử nở nụ cười, không muốn Bạch Vi lo lắng: “Chỉ là lúc đi gọi anh trai dậy, con bị rắn dọa sợ thôi. Mẹ, con thấy Tư Tư được anh trai chiếu cố rất tốt, về sau cứ tiếp tục để anh ấy nuôi đi.”
Loại thú cưng này, cô quả thực không thể chấp nhận được.
Bạch Vi nheo lại mắt đẹp, miệng nói: “Tuy nói là thú cưng, vẫn nên cách xa một chút, lỡ như bị cắn thì sao bây giờ? Là đứa bé Mộ Linh kia mang về, mẹ cảm thấy nó không có ý tốt đâu, về sau nếu có việc gì, con phải nói cho mẹ biết, nghe chưa.”
Mộ Tử bị Bạch Vi nói đến sững người.
Mãng xà kia không phải là thú cưng của cô sao? Có quan hệ gì với Mộ Linh?
Trong lòng Mộ Tử ẩn ẩn cảm thấy không ổn…
Cô miễn cưỡng cười trừ một tiếng, thăm dò hỏi: “Vậy sao… nhìn trí nhớ con này, sao lại