Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Vinh Hiên mất vợ lúc còn trẻ, chỉ còn con gái là Mộ Linh và Mộ Vân, vẫn rất yêu thương các con, bây giờ hắn kêu người hầu gọi Mộ Tử đi qua, hiển nhiên là muốn đòi công lý cho con gái.
Bạch Vi sợ con gái chịu thiệt, kiên trì muốn cô đợi Mộ Dung Thừa trở về.
Mộ Tử khịt mũi coi thường.
Mộ Dung Thừa ngày nào về mà không phải nửa đêm? Nếu như thật sự hắn nghe lời Bạch Vi về, trên đường kiểu gì cũng tốn một đống thời gian. Ví dụ như kẹt xe này.
Mộ Tử liên tục nói với Bạch Vi không có chuyện gì, sau đó cùng người hầu đi lên nhà chính.
Trên đường đi, người hầu luôn nhìn cô với ánh mắt đồng cảm.
Mộ Tử vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười nhàn nhạt, nhu thuận đáng yêu, phảng phất hồn nhiên không biết chính mình sắp gặp đại họa.
Người hầu im lặng thở dài: Ai, Mộ Tử tiểu thư lại bị bọn họ bắt nạt rồi.
Đám người hầu Mộ gia đều biết, hai chị em Mộ gia kia kiêu căng ương ngạnh, ai đắc tội các cô, người đó liền gặp xúi quẩy!
…
Mộ Tử đi vào phòng khách, cảm thấy một ánh mắt thù địch quét qua.
Cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Mộ Linh, còn người bên cạnh hả hê đứng nhìn, là Mộ Vân.
Mộ lão gia tử phong lưu cả đời, khiến cho các con trai của ông tuổi người này càng xa người kia.
Nhỏ nhất là Mộ Dung Thừa năm nay 24 tuổi, mà lớn tuổi nhất là Mộ Vinh Hiên, đã ngoài năm mươi rồi.
Hắn bảo dưỡng cũng không tệ, nhìn có chút mập ra, mặt mày mang theo nét cười, thoạt nhìn như trưởng bối hiền lành hài hòa.
“Tử Tử.” Mộ Vinh Hiên hướng Mộ Tử vẫy tay, dáng tươi cười ấm áp, nói: “Thân thể đã khỏe hơn chưa?”
Mộ Tử nhếch môi, như có chút câu lệ nở nụ cười: “Khỏe hơn chút ạ.”
Mộ Vinh Hiên nói: “Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở ngoài tỉnh họp, chuyện của em cũng vừa mới biết, về sau cũng không nên làm chuyện điên rồ như vậy, ở bên ngoài ủy khuất thì nên nói với người nhà, không thể mang mạng mình ra đùa giỡn.”
Một chữ không nhắc đến việc con gái bị thương.
Mộ Linh ngồi bên rất bất mãn, làm nũng dùng cùi chỏ đẩy Mộ Vinh Hiên, lại bị ba ba nghiêm khắc liếc lại.
Mộ Linh bẹp miệng, mặt mũi tràn đầy