Editor: Bắp
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Mộ Tử buổi tối lại gặp ác mộng.
Trên thực tế, từ sau khi cô trọng sinh, mỗi đêm đều gặp ác mộng.
Trong mộng đều là cảnh cô chết, nhiều lần xuất hiện, mỗi một lần mơ, giống như cô chết lại lần nữa vậy.
Tư vị này thật không dễ chịu,.
Thế nhưng cô không làm được gì, thậm chí không có một người để nói chuyện.
Bị ác mộng đánh thức, Mộ Tử trừng mắt nhìn bình minh. Chờ bầu trời sáng nên, cô mới buồn ngủ khó chịu nhắm mắt lại, lại chìm vào giấc ngủ.
Nửa mê nửa tỉnh. Cô cảm thấy có ai đó đang ăn môi cô.
Như là gặm, như là cắn, mềm mềm ẩm ướt, cảm giác miêu tả không rõ.
Mộ Tử mơ mơ màng màng, nhất thời không phân biệt thực hay mộng,
Mới đầu cô cảm thấy cảm xúc quá chân thật, không giống như mộng, thế nhưng mà sau đó, lại cảm thấy không thể nào là thật, ai lại dám to gạn như vậy hôn cô? Sẽ không sợ cô tỉnh lại sao?
Thẳng đến khi đối phương đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong…
Hơi thở nam tính mát lạnh cùng nóng bỏng, lập thức đánh thức cô!
Mộ Tử mở to hai mắt nhìn, dùng sức đẩy người nam nhân này ra! Dốc sức liều mạng dãy dụa.
Giường bệnh lay động ra tiếng kêu, nam nhân đành buông cô ra, lưu luyến không rời ở môi cô liền mổ hai cái.
Đợi Mộ Tử thấy rõ nam nhân trước mặt là ai, cô sắc mặt trắng bệch, tức giận đến phát run!
“Mộ Dung Thừa! Anh vừa rồi đang làm cái gì?!” Cô tức giận nắm gối đầu sau lưng, dùng sức ném về phía hắn.
Mộ Dung Thừa nhẹ nhàng bắt được, đem gối đầu để sang một bên, bình tĩnh trả lời: “Tôi vừa rồi làm cái gì, em không biết sao?”
“Anh, Anh,… Anh buồn nôn! Anh không biết xấu hổ.” Mộ Tử thực sự tức chết rồi, đưa tay hung hăng chà xát miệng mình.
“Phản ứng lớn như vậy làm cái gì.”Mộ Dung Thừa cười khẽ, vân đạm phong khinh ôm Mộ Tử, nói: “Cũng không phải chưa từng hôn qua.”
Hắn vậy mà còn dám nhắc đến?!
Mộ Tử tức giận đến nỗi không chờ được muốn nghiền chết hắn! Cô dùng sức lực toàn thân, thế nhưng không thoát được lồng ngực của Mộ Dung Thừa.
Sao nam nhân này sức lực lớn như vậy!
Mộ Tử trong lòng không khỏi kinh ngạc, lúc này nghe được Mộ Dung Thừa nói: “Vật nhỏ, học từ chỗ nào? Tôi như thế nào không biết, em