Editor: Từ
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Tử vốn tưởng rằng, trong phòng có thêm rắn và Mộ Dung Thừa, cô sẽ trằn trọc khó ngủ.
Cô thậm chí đã chuẩn bị cho việc bị mất ngủ.
Không ngờ ngược lại hoàn toàn, đêm nay cô ngủ còn ngon hơn bình thường.
Trước đây mỗi khi cô đi vào giấc ngủ, đều sẽ mơ thấy cảnh mình chết đi, nhưng lần này cô lại không mộng mị gì, đến sáng hôm sau cô tỉnh dậy còn có cảm giác thần thanh khí sảng.
Đây là điều chưa từng có.
Từ sau khi trọng sinh, cô thường xuyên có cảm giác tay chân không có lực, hoặc bỗng dưng thân thể bị trầm xuống, nhưng cô chưa từng để trong lòng vì nghĩ rằng đó là vấn đề thể chất của chính Mộ Tử.
Dù sao mỗi lần cô tỉnh lại đều là ở trong bệnh viện, thân thể không khỏe có lẽ là chuyện bình thường.
Nhưng mà hôm nay, cô cảm giác cả người thoải mái, giống như sau khi ngủ một giấc thật ngon, tế bào toàn thân như được đánh thức, cả người như được sống lại.
Cơ thể sảng khoái, tâm tình cũng trở nên vui sướng.
Mộ Tử vừa ngâm nga vừa đi xuống lầu, tâm trạng của cô lại càng tốt hơn khi không thấy tên Mộ Dung Thừa đáng ghét kia.
Bạch Vi đang ở dưới lầu ăn bữa sáng, ngẩng đầu thấy con gái, lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Hôm nay sao lại dậy muộn vậy? Mau tới ăn cơm sáng đi, anh con vừa ăn xong đã đi rồi.”
Mộ Dung Thừa thật sự không có ở đây!
Lòng Mộ Tử vui như mở cờ, hận không thể đốt pháo hoa ăn mừng.
Cô cười khanh khách ngồi xuống, nói: “Ngủ nhiều nên dậy muộn thôi ạ.”
“Ngủ nhiều tăng chiều cao, lúc này con đang phát triển thì ngủ nhiều cũng là chuyện tốt.” Bạch Vi sủng ái Mộ Tử, Mộ Tử làm gì, trong mắt bà đều là chuyện tốt.
Nghĩ lại cũng rất kỳ lạ, Bạch Vi rõ ràng đã có một đứa con trai, vì sao còn muốn nhận nuôi một đứa nữa?
Có lẽ là vì tâm tính quá thiện chăng…
Mộ Tử nhớ tới lời nói cử chỉ ngày thường của Bạch Vi, nhận nuôi một đứa bé mồ côi không cha không mẹ, đúng là rất phù hợp với phong cách làm việc của bà.
“Mẹ, ở nhà buồn chán, con muốn ra ngoài mua sắm.” Mộ Tử cầm một miếng bánh mì nướng, vừa ăn vừa nói với Bạch Vi.
Bạch Vi sửng sốt, “Con mới xuất viện không lâu, không định ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?”
“Không cần nghỉ nữa đâu, cơ thể con không có việc gì.” Mộ Tử