Editor: Từ
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Tử biểu cảm khó lường, không nói một lời, ý cam chịu.
Khương Từ nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, hai chân thon dài bước đến, trực tiếp ngồi vào vị trí đối diện Mộ Tử, nhíu mày hỏi: “Khi ăn mì không ăn cay, không bỏ hành, là thói quen của tôi và Tô Tử, tại sao cô biết được? Tô Tử nói cho cô hả?”
Mộ Tử nhìn Khương Từ, trong khoảng thời gian ngắn thiên ngôn vạn ngữ, cũng không biết nói từ đâu.
…… Trước khi đến đây, cô rõ ràng đã chuẩn bị tốt lời muốn nói rồi.
Cô hơi do dự, Khương Từ bên kia lại gấp gáp chờ không kịp muốn nghe đáp án.
“Cô ấy không chết phải không?!” Khương Từ gấp gáp truy vấn, “Vẫn chưa phát hiện ra thi thể, cô ấy nhất định còn sống! Biết có người muốn hại chính mình, cho nên không có lộ diện, ủy thác em tới truyền lời cho tôi, có phải như vậy không?!”
Ngắn ngủn mười mấy giây, Khương Từ đã tự biên tự diễn ra một câu chuyện Tô Tử bị hại phải ẩn nhẫn ẩn núp.
Mộ Tử cứng họng, một lát sau, cô bật cười lắc đầu: “Tính cậu vẫn nóng nảy như xưa…”
Khương Từ lại không khỏi ngơ ngẩn.
Thần thái và giọng điệu của cô gái trẻ trước mắt, giống Tô Tử y đúc!
Mộ Tử lúc này đã hoàn toàn thả lỏng, cô đưa tay lên nâng má, ngữ khí trêu chọc: “Cô ấy đúng thật là đã chết, nhưng, chị cũng có thể coi như cô ấy còn sống.”
Khương Từ trầm mặt chăm chú nhìn cô, “Em nói những lời này là có ý gì?”
Mộ Tử liếc cô một cái, nói: “Tôi chính là Tô Tử.”
Khương Từ đôi mắt đột nhiên trợn to, kinh ngạc đến cực điểm!…… Tiếp theo ánh mắt cô trở nên kinh ngạc, dần dần biến thành xem kỹ, biểu cảm cũng trở nên ngưng trọng.
Mộ Tử thấy cô như thế liền biết, Khương Từ không tin.
Dù sao thì cũng đã đoán được, mượn xác hoàn hồn quá mức ly kỳ, không phải là chuyện người bình thường có thể tiếp thu được.
“Như này đi.” Mộ Tử thở dài, “Tôi đổi cách nói khác.”
Khương Từ ôm tay, hơi nhíu mày, một bộ chăm chú lắng nghe.
Mộ Tử nghĩ nghĩ, lại lần nữa mở miệng: “Bên ngực trái của cậu, có một nốt ruồi…”
Khương Từ đột nhiên đứng dậy!
Động tác kéo bàn ghế phát ra một trận rầm tiếng vang, phục vụ đều nhìn sang đây đây!
“Em!…” Khương Từ hô hấp kịch liệt.
Cái nốt ruồi kia ở vị trí rất khó thấy! Ngoại trừ mẹ cô, cũng chỉ có Tô Tử biết!
Khi vừa mới vừa tốt