Editor: Từ
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Tử Tử, em không ngoan……
Mộ Tử có chút tức giận, cô không phải con chó con mèo được hắn nuôi!
Nhưng mà trong đầu cô vang lên hồi chuông cảnh báo, cô đột nhiên hiểu ra, giật mình hỏi: “Anh giám sát tôi?!”
Mộ Dung Thừa không trả lời, ngược lại còn hỏi cô: “Các người đứng hàn huyên cái gì đấy?”
Hắn thực sự giám thị cô!
Tên này đúng thật là kẻ điên! Rốt cuộc có tư cách gì mà chất vấn cô?!
“Liên quan gì đến anh chứ!” Mộ Tử chịu đủ một Mộ Dung Thừa bá đạo vô lý rồi, vặn người muốn tránh thoát hắn.
Nhưng vì cánh tay Mộ Dung Thừa cứng như thép, cô liều mạng giãy giụa, lại chẳng mảy may lay động.
Mộ Dung Thừa nắm lấy cái cằm tinh tế của Mộ Tử, khiến cô phải nhìn thẳng vào mình.
Trong không gian tối tăm thiếu ánh sáng, đồng tử của hắn đen láy thâm thúy mà yên lặng, như vực sâu không đáy, khiến người ta sợ hãi.
“Không chịu nói sao?” Giọng hắn lạnh lẽo, từng câu từng chữ đều mang theo lửa giận. “Là muốn giữ gìn thanh danh cho hắn, chờ lần sau lại cùng em hẹn hò dưới tán cây?”
Mộ Tử kinh ngạc đến nói không ra lời, ngay sau đó tức giận đến cả người phát run!
“Tôi chỉ đi ngang qua nơi đó thôi! Anh cho rằng ai cũng như anh, không phân biệt phải trái đúng sai hay gì! Anh là đồ khốn! Là kẻ điên!”
Cô tức điên lên được! Cơ thể cô đang bị chế trụ, không thể động đậy, phẫn nộ cắn hẳn một ngụm to lên tay Mô Dung Thừa!
…Chính giữa hổ khẩu*.
*hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
Hương vị tanh mặn nhè nhẹ, ở trong miệng tràn ra……
Phẫn nộ của Mộ Dung Thừa trong khoảnh khắc liền tiêu tán, bởi vì câu trả lời của Mộ Tử, hắn ngược lại cười.
“Được rồi được rồi, anh là tên khốn, là tên điên, mau nhả ra đi, tiểu bảo bối của anh, coi chừng cộm đau răng.” Mộ Dung Thừa chuyển hóa lời nói của Mộ Tử từ nhục mạ thành ve vãn đánh yêu.
Đầu óc Mộ Tử đang bị lửa giận chi phối bỗng chốc tỉnh táo lại, cô nhả ra, trong lòng cảm thấy vô lực!
Cô cắn Mộ Dung Thừa, chẳng những không bị hắn phạt, ngược lại làm hắn càng vui vẻ?
“Anh có phải bị bệnh không?!” Mộ Tử thật sự muốn khóc.
Tay Mộ Dung Thừa chảy máu, hắn lại không thèm để ý, rút khăn giấy cẩn thận lau vết máu trên khóe miệng Mộ Tử, ôn nhu nói: “Anh có bệnh, anh bị