Chương 10: Nghĩ ngợi
Năm đó Kiều Tây luôn bám dính lấy cô, nhưng xem xét kỹ hơn thì, lúc ấy Phó Bắc vừa vào đại học, Kiều Tây còn đang học trung học, đợi đến khi phó bắc tốt nghiệp rời khỏi Giang Thành, cô gái nhỏ cũng chỉ mới vừa trưởng thành
Dùng lời của Lương Ngọc Chỉ mà nói thì, tuổi còn nhỏ dễ dàng tùy hứng làm bậy, không xem trọng tương lai, không có năng lực phán đoán, yêu ngây dại
Khi đó Kiều Tây có kế hoạch gì cũng đều sẽ có Phó Bắc trong đó, ước mơ rất ngọt ngào, nhưng hiện thực lại thường rất tàn khốc, đứng càng cao ngã càng đau, Phó Bắc đi lúc nào cô cũng không biết, lúc đó còn đang vui vẻ đi du lịch ở phương Bắc, chờ đến khi về lại đại viện, người đã sớm xuất ngoại, tiếp sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện bất ngờ không lường trước được, tạo thành cục diện như ngày hôm nay
Rất nhiều chuyện không thể phân đúng sai, chỉ có thể nói là lựa chọn thế nào, thì sẽ nhận lại kết quả tương ứng mà thôi
Đêm tháng sáu ở Giang Thành có đôi khi tương đối buồn chán, thí dụ như đêm nay, không khí khô ráo, một luồng gió nóng nhắm thẳng vào người, trong hội trường vẫn còn đang họp, có lẽ còn phải đến hơn nửa tiếng nữa mới có thể kết thúc
Kiều Tây đi đến bên hàng cây ngô đồng nghỉ chân, tìm một cái ghế đá còn trống ngồi xuống, hôm nay cô mặc quần jean bó sát màu xanh da trời, phối với áo thun trắng đơn giản, giày đế bằng, mắt cá chân tinh xảo lộ ra ngoài, cổ chân cỡ một nắm tay. Cô cong lưng xuống, đặt tay lên bàn đá, tấm lưng cong gầy lấp ló ẩn hiện dưới áo thun trắng, xuyên qua quần áo, có thể nhìn thấy một chút hình dáng hình xăm sau thắt lưng
Sự thuần khiết xem lẫn chút hoang dã
Chỗ tối nơi cửa sau không không còn người, phía ngoài hội trường im ắng, thập phần yên tĩnh
Thời gian kết thúc trễ hơn dự tính mười phút, một đám người từ hội trường theo từng nhóm đi ra ngoài, Kiều Tây không quan tâm, gửi tin nhắn cho Đường Nghệ rồi lên lại xe ngồi chờ
Đường Nghệ còn ở bên trong sau hội trường, cuối cùng theo hai vị giáo sư lớn tuổi ra ngoài, khu dạy học chỉ còn vài người. Cửa xe mở ra, chờ khi Đường Nghệ vừa lên xe, Kiều Tây lập tức lái xe rời đi, trong đêm đen chiếc xe đỏ thẫm càng lúc càng xa, cho đến khi mất hút
Trong hội trường khu dạy học, lãnh đạo phòng giáo vụ tươi cười, vẻ mặt hòa nhã nói: "Không nghĩ tới giảng viên Phó thật sự sẽ đến, sau này đều là đồng nghiệp, có gì mong rằng sẽ chỉ bảo nhau nhiều hơn."
Vẻ mặt Phó Bắc thanh lãnh, khách sáo trả lời: "Chủ nhiệm Liêu khách sáo quá rồi, phải là tôi được thầy chỉ bảo mới đúng."
Chức trách của giáo sư là dạy chữ dạy người, đây là mục tiêu tối thượng nhất trên đời này, ngoại trừ chuyện đó ra, giáo sư cũng là người thường, tận chức tận trách đồng thời còn phải tìm kiếm con đường để phát triển rộng mở hơn cho sau này, tuy Phó Bắc chỉ mới nhận chức giảng viên mới, nhưng với bối cảnh gia đình hùng hậu và năng lực mạnh mẽ, đây là một tiềm lực, tất cả mọi người đều muốn thử đến tạo mối quan hệ tốt
Chủ nhiệm Liêu cười cười, hòa nhã tán gẫu linh tinh đôi câu
Ra khỏi hội trường, chiếc xe bên ngoài hàng ngô đồng đã không thấy đâu nữa, bàn đá kia cũng đã có sinh viên khác ngồi, môi Phó Bắc khẽ động, nhìn nhìn chủ nhiệm Liêu bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sắc mặt có chút lạnh nhạt
Thời tiết cuối tháng sáu ở Giang Thành dần thay đổi, lúc mát mẻ lúc nóng bức, hôm qua còn hơn mười độ thoải mái, mát mẻ, mặt trời hôm nay lại chói chang nóng như lửa đốt, đến gần ba mươi độ nóng không chịu được
Thời gian này tiệm xăm hình cũng dần có khách, liên tiếp nhận được hai đơn hàng, từ trước đến nay hình xăm đều phải từ tốn và tỉ mỉ, không thể vội, công tác chuẩn bị tương đối phức tạp, dù sao cũng là xăm lên cơ thể người, đối với việc này, Kiều Tây rất nghiêm túc, đẩy hai đơn hàng này ra sau, trước làm cho xong đơn thứ nhất rồi lại nói
Ngày 29, cô một mình đến nghĩa trang viếng bà nội Phó
Trước mộ được đặt một bó hoa tươi, bày biện tế phẩm, có người còn đế sớm hơn cô. Khi bà nội phó an nghỉ, cũng không thiếu người đến thăm viếng, con cháu nhà họ Phó và hai đàn chị, những người bạn thân đều rất có tâm, luôn thường xuyên đến thăm bà
Kiều Tây không biết nên nói gì, hơn nữa người cũng đã sớm được hỏa táng, cũng không nghe được lời cô nói
Đứng trước mộ hồi lâu, cô vẫn lên tiếng: "Con đã chuyển ra khỏi đại viện, hiện tại đang ở bên phố Thất Tỉnh, mở một cửa hàng, cũng xem là ổn, chỉ là cách khá xa nơi này, đi lại một chuyến cũng không thuận tiện bằng trước kia."
Tiếng nói rất nhẹ, giống như nỉ non, giống như khi còn nhỏ rụt rè nói nhỏ
Trên núi nổi gió lên, nhẹ nhàng phớt qua người
Sau đó, Kiều Tây hơi mấp máy môi, hơi cụp mắt, cũng hạ giọng: "Phó Bắc đã trở lại..."
Cho đến giữa tháng bảy, vẫn luôn ở trong tiệm bận rộn chuẩn bị đơn hàng, tất cả đều thuận lợi, mỗi khách hàng đều phi thường hài lòng với thành phẩm, còn giúp cô tuyên truyền trong giới một hồi
Kiều Tây không nghĩ có thể dựa vào tiệm hình xăm này sống qua ngày, bình thường không có gì làm, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm, nên mở tiệm chỉ là để gϊếŧ thời gian mà thôi
Kiều Kiến Lương gọi điện thoại đến, nói cô hai ngày sau về nhà ăn bữa cơm, người bên nhà Chu Mỹ Hà muốn đến nhà. Kiều Tây không để ý mà nói: "Không rảnh, đang bận lắm người một nhà các người ăn đi, có thời gian thì con về thăm ba."
"Đều làm mấy món con thích ăn, ở nhà mời khách thôi, tám giờ tối, chuyện làm ăn không bận thì trở về, được không?" Kiều Kiến Lương dằn lại tính tình mà nói tốt
Kỳ thực gần mấy năm nay, Kiều Kiến Lương đối với cô cũng khá tốt, muốn cái gì thì cho cái đó, trước kia không làm tròn trách nhiệm người cha, bây giờ mặc dù cũng không ra gì, nhưng trên di chúc đã để lại toàn bộ gia sản cho cô. Không còn cách khác, đứa em trai kế kia là con người khác, chung quy cũng không phải họ Kiều, Kiều Kiến Lương cũng không phải kẻ ngốc, vì đề phòng khi về già trôi qua không được thoải mái khi con cái tranh giành gia sản, cũng không tính sinh thêm đứa nữa
Kiều Tây lại không chịu để tâm, đối với ông thì còn được, ít nhất mấy ngày lễ tết sẽ về nhà thăm một chút. Người làm ăn khôn khéo, làm việc gì cũng phải tính toán một phen
"Để xem dã." Kiều Tây không muốn nói thêm, qua loa đôi câu rồi cúp máy
Không biết vì sao, đột nhiên cô nhớ đến mẹ Kiều, nhớ tới năm đó một nhà ba người sống qua ngày, khi đó hai người lớn thì bận rộn chuyện làm ăn không quan tâm đến cô, nhưng vẫn rất hòa thuận tốt đẹp, nếu không phải sau này hai vợ chồng vì cái gọi là hòa bình ly hôn, một nhà ba