Chương 2: Không buông
Đáng tiếc, Kiều Tây vẫn cứ sẽ không nhìn sắc mặt người khác, mới bảy tám tuổi không quen biết ai, nhưng ngay lập tức bày ra gương mặt xinh đẹp, rất nghe lời mà gọi một tiếng, giọng trẻ con non nớt, đôi mắt đen láy không chút che dấu mà đánh giá đối phương
Lúc đó bà nội Phó còn tại thế, thích cô nhóc cổ linh tinh quái này, hiền từ nói với Kiều Tây: "Sau này sẽ là hàng xóm, có rảnh thì thường ghé nhà chơi con nhé."
Cô e lệ gật đầu, cho là thật
Bà nội Phó là người trong đoàn kịch, là đào hát côn khúc, rất có danh tiếng và địa vị trong giới, rất được tôn kính, có hai vị học trò thân truyền. Kiều Tây thích đi theo mọi người vui đùa náo nhiệt, học ra hình ra dạng, nhưng vẫn luôn không học được đến tinh túy trong đó, cô cũng không quan tâm, vì vốn không phải vì học côn khúc mà đến
Phó Bắc thích đọc sách, ngồi lâu hơn bất cứ ai, thường xuyên lấy một quyển sách ngồi đọc ở bàn đá trong sân, không đến trưa sẽ không ngẩng đầu
Kiều Tây vẫn luôn trộm nhìn trên ban công của phòng tập, tò mò đến cuối cùng là cô đang đọc cái gì
Dĩ nhiên cái người mười hai mươi mười ba tuổi kia đã có sẵn dáng vẻ thanh lãnh sạch sẽ rồi, sự thành thục và bình thản không hợp với tuổi, ánh mắt câu người. Cùng Phó Bắc ở chung, mày người này vẫn thường luôn nhăn lại, không kiên nhẫn khi bị cô quấy rầy, có khi sẽ thật sự tức giận, sẽ trầm giọng mà nói: "Đừng suốt ngày nhìn chằm chằm tôi."
Từ nhỏ da mặt của Kiều Tây đã dày, lúc này lập tức nghiêm mặt nghiêm túc nói: "Không nhìn chị."
Phó Bắc không vui
Cô còn nói: "Chị nhìn tôi, mới biết tôi đang nhìn chị, cho dù tôi đang nhìn chị, vậy cũng xem như là chị đang nhìn tôi rồi."
Phó Bắc lười để ý, ở đâu ra nhiều lý lẽ ngụy biện như vậy
Nhà họ Kiều là nhà giàu mới nổi, dung tục không có nội hàm, hai người trong nhà cũng không có học vấn cao, chỉ có mẹ Kiều là được xem như có học vấn cao nhất là sinh viên đại học. Mẹ Kiều là phụ nữ truyền thống đúng chuẩn, dịu dàng nhu hòa, tính tình mềm mại như nước, lại sinh ra một Kiều Tây như lửa nóng, ban đầu cả nhà ở khu phía Bắc, sau khi đột nhiên phát tài mới chuyển đến đại viện của kẻ có tiền
Nhà họ Phó lại là dòng dõi thư hương, là thế gia giàu có, ông bà nội Phó đều xuất thân từ gia tộc lớn, những người đồng lứa với ba Phó đều theo con đường học vấn, ngoại trừ ba Phó là làm ông chủ lớn, còn lại tất cả đều làm về học thuật, thế gia giàu có, hoàn toàn khác xa với nhà họ Kiều
Khi còn nhỏ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không rõ trong lúc đó hai nhà kém nhau ở đâu, lớn lên rồi mới hiểu, thì ra giữa người với người sẽ phân ra tầng lớp, cho dù nhà nhà có nhiều tiền đến đâu, nhưng chung quy cũng không thuộc tầng lớp này
Sau này Kiều Kiến Lương vội lo cố sức để được đứng trong tầng lớp này, cả ngày tận tâm chỉ bảo mong muốn Kiều Tây đọc sách, tương lai sau này sẽ được làm phần tử trí thức. Nhưng Kiều Tây lại không có được bản lĩnh kia, không những là đọc sách, ngay cả học phổ thông, đại học, công việc sau tốt nghiệp đều bị mọi người chung quanh chướng mắt
Cô đã từng giả vờ bày ra dáng vẻ đọc sách, muốn nhờ vào việc học để đến gần Phó Bắc
Vừa mới bắt đầu cũng chẳng phải thích, chỉ là muốn tiếp cận người này mà thôi
Phó Bắc đối với ai cũng là dáng vẻ kia, hờ hững, có chút tâm cao khí ngạo, mười mấy tuổi làm việc vẫn chưa hoàn mỹ, có đôi khi nhịn không được mà hiện hết cảm xúc lên mặt, không giống như sau này đối với ai cũng bình thản, lòng dạ thâm trầm
Kiều Tây cảm thấy điều đó không nhắm vào cô, liền được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cả ngày đều chạy đến nhà họ Phó
"Em tới làm gì?" Phó Bắc hỏi, gương mặt thanh lãnh trước sau như một
Cô ưỡn nghiêm mặt trả lời: "Tìm người khác, không phải tìm chị."
Kết quả vẫn là muốn đến gần Phó Bắc, đến bàn đá nhìn xem cuối cùng là Phó Bắc đọc sách gì, đó là một quyển sách tựa tiếng anh khá nổi tiếng, được in trên bìa sách với hoa văn phức tạp , trên trang sách là chi chít những từ ngữ tiếng anh, đến một từ Kiều Tây cũng không biết
Cho đến khi học trung học, giáo viên đề cử sách cho mọi người đọc, nhớ tới quyển sách này, mới biết được ý nghĩa của tựa tiếng anh kia là , câu chuyện tình yêu giữa Elizabeth và Darcy chiếu sáng tâm sự thiếu nữ của Kiều Tây, cô cảm thấy Phó Bắc có thành kiến với cô, nhưng cô tự cảm thấy bản thân không ngạo mạn, rất bình dị gần gũi
Phó Bắc không thích người khác dựa vào gần như vậy, chau mày lại, không chút dấu vết mà dịch chuyển
Kiều Tây không biết quyển sách này thế nào, nên di chuyển theo
"Đây là sách gì?" Cô hỏi nhỏ
Phó Bắc nhàn nhàn nói: "Em đọc không hiểu đâu."
Kiều Tây không nao núng, lập tức trả lời: "Chính vì không hiểu mới hỏi chị.."
Khi đó mọi người ở nhà họ Phó cũng không tệ, đối với trẻ nhỏ cũng rất khoan dung, ngay cả ông nội Phó vẫn luôn uy nghiêm nhưng đối mặt với cô cũng sẽ nhu hòa hai phần, thế nên Kiều Tây vẫn luôn không quan tâm, hơn nữa còn không rõ những cong cong quẹo quẹo này
Bà nội Phó là người hiền lành, mỗi lần thấy cô cố gắng ghé đến gần Phó Bắc, sẽ nói: "Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, con nhường em một chút."
Phó Bắc lãnh đạm nói: "Em ấy đã tám tuổi rồi."
Kiều Tây vội vàng sửa lời, mặt nghiêm túc: "Còn chưa đủ, thiếu hai tháng nữa."
Làm bà nội Phó cười không ngừng
Bây giờ nhớ lại, thời kỳ ngây thơ không biết gì là thời gian hạnh phúc nhất, những năm mẹ Kiều và bà nội Phó còn ở đây, là thời gian cô được cưng chiều nhất, mặc dù cả ngày Phó Bắc đều là dáng vẻ lạnh lùng băng giá, nhưng không phải chỉ nhắm vào cô, chỉ là tính cách có phần ngạo khí mà thôi
Những năm đó câu Phó Bắc nói với cô nhiều nhất, chính là giọng điệu nghiêm trọng không kiên nhẫn, môi mỏng đóng mở-- "Đừng đi theo tôi."
Tóm lại vẫn là có thể chấp nhận được, không gây cản trở gì, hơn nữa trong một đám con nhà giàu này thì Phó Bắc xem như là tốt rồi, không thể nói là ác liệt, không giống vẻ mặt của những người đó, bày hết vẻ ghét bỏ lên trên mặt, giống như chơi với Kiều Tây sẽ làm hạ thấp thân phận và phẩm vị của bọn họ vậy
Tân khách đến tham gia yến hội cũng không ít, có một vài người trông khá quen mắt, thậm chí đã từng thấy trên TV, đương nhiên cũng có người Kiều Tây thấy ghét, ví dụ như cô nàng ngổ ngáo tóc dài thẳng trong chiếc váy vàng nhạt đối diện kia
Cô nàng ngổ ngáo đó là cháu gái của mẹ kế cô, tên là Chu Giai Kỳ, sinh ra trong gia đình có học thức cao, thế nhưng bằng cấp cũng không đại diện cho nhân phẩm, cái người làm người chán ghét này, vẫn luôn bất hòa với Kiều Tây, nhất là sau khi Kiều Kiến Lương cưới Chu Mỹ Hà, thì Chu Giai Kỳ càng xem cô như cái gai đâm vào thịt, không rút ra thì không thoải mái
Kiều Tây vừa định cầm ly nước lên uống để thanh cổ họng, đêm qua đến giờ cũng chưa ăn gì, có chút không