Chương 20: Phố lên đèn
Cô chỉ muốn ngủ, nhưng đối phương lại có lòng muốn nhào lên, cả đêm người tới ta đi giằng co như đánh nhau, cuối cùng vẫn là cô chiếm thế thượng phong
Nhưng hành vi tiếp theo của Phó Bắc lại có chút vượt ranh giới, lại không đến quá hạn. Kiều Tây lười nhác tản mạn nằm, không đáp lại, cũng không từ chối, thời điểm thấy thoải mái cũng sẽ ôm lấy lưng đối phương, giống như treo một viên kẹo trước mặt đối phương vậy, tâm tình tốt thì sẽ cho người này nếm thử mùi vị
Làm quá mức lạnh nhạt, cũng không biết đến cùng là ai ép buộc ai
Phó Bắc biết rõ tâm tư của cô, nhưng cũng không nghiên cứu quá sâu vào, ôm người vào trong ngực, môi mỏng chạm vào nơi tóc mai cô, nhẹ nhàng nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ đi công tác, đến thành phố S, có hội thảo trao đổi nghiên cứu."
Kiều Tây dửng dưng trả lời: "Ừm."
Thật là một chút cùng không quan tâm, có lẽ là ngại phiền, nghiêng người quấn lấy chăn mỏng, còn thiếu điều lấy chăn quấn lên đầu để thể hiện sự không kiên nhẫn của mình, cô rất hưởng thụ sự hầu hạ của Phó Bắc, nhưng cũng không đồng ý thật sự làm gì, bản thân cũng không nhiệt tình chỉ mềm nhũn mà nằm đó, cả mí mắt cũng lười nhấc lên
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ bóng đêm ám trầm, trong phòng cũng yên lặng, Phó Bắc chỉ ôm cô, nắm lấy bàn tay cô, cẩn thận vuốt ve, khó có khi dịu dàng một lần. Kiều Tây thấy ngứa, nhân cơ hội lấy tay ra, cong lưng không cho người này dán vào, kết quả không bao lâu một bàn tay lành lạnh phủ lên hình xăm hoa dâm bụt sau lưng, nhẹ nhàng như có như không, như đang vỗ về chơi đùa cánh hoa
Trong nháy mắt bị khuấy động đến không còn ngủ được, nhưng Kiều Tây vẫn vờ như không có cảm giác gì, bất động như núi
Hơi lạnh dần dần di chuyển đến nơi khác, đến phía dưới nhánh hoa , không bao lâu, lại đi xuống ...
Ánh trăng phía trên dần hiện ra sau rặng mấy dày, ánh trăng như thác nước rơi xuống dưới cửa sổ, chảy vào trên giường, cô vẫn luôn nhắm mắt, tay đặt lên gối đầu mềm mại
Phó Bắc ghé đến, thanh âm trầm thấp, giống như tiếng nỉ non vô cùng thân mật, nhẹ nhàng nói: "Kiều Tây..."
Nhưng Kiều Tây không lên tiếng, không nói một lời
Nửa đêm tĩnh lặng không một tiếng động, không bao lâu đã an giấc, trong lúc mơ màng cảm nhận được người ở phía sau ôm lấy cô, dường như đang nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ
Một đêm này Kiều Tây ngủ rất sâu, Phó Bắc rời đi khi trời vừa sáng, trên di động hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lương Ngọc Chỉ và ba Phó. Ban ngày phố Thất Tỉnh phồn hoa, xe cộ như nước, dòng người nhộn nhịp, đằng đông mặt trời đã lên cao, dần dần làm tiêu tán tầng sương mù bao phủ Giang Thành
Hai ngày sau, tất cả lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường
Phó Bắc đi công tác, vừa đi chính là hết vài ngày
Kiều Tây về đại viện một chuyến, vừa lúc gặp được Chu Mỹ Hà ở nhà, lúc đó gần tới giờ cơm chiều, Chu Mỹ Hà rất nhanh bày vẻ không vừa lòng lên mặt, thoạt nhìn là không vừa lòng khi cô về nhà vào giờ này, nói chính xác hơn là giờ Kiều Kiến Lương sắp về nhà ăn cơm, không muốn cha con hai người gặp nhau
Vốn cô tính cầm đồ rời đi, nhưng thấy Chu Mỹ Hà nhăn mặt muốn kiếm chuyện, cô không đi nữa, ở lại ăn cơm chiều
Vẻ mặt Chu Mỹ Hà rất nhanh không còn duy trì được nữa, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Hôm nay rảnh rỗi vậy sao, trong tiệm không có khách?"
Kiều Tây cố ý đáp trả: "Mỗi ngày đều không bận, có thời gian sẽ về thăm ba tôi."
Nét tươi cười trên mặt Chu Mỹ Hà rất nhanh đã bị nứt ra, nhưng cũng không tiện phát tác trước mặt mấy dì giúp việc, còn phải giả vờ bày ra dáng vẻ hiền lành săn sóc. Đúng lúc là chủ nhật, đứa em trai kế kia cũng ở nhà, hắn ta dường như cũng không hoan nghênh Kiều Tây trở về, trên mặt cũng không cười một cái
Giúp việc trong nhà đã sớm thay đổi mấy lần, dì mới đến không biết Kiều Tây, cũng biết Kiều Kiến Lương có một người con gái ruột, con trai trong nhà này là con riêng, nói chuyện làm việc đều thập phần khéo léo đưa đẩy, tận lực đứng ở vị trí trung lập để không đắc tội ai
Nhưng lại làm Chu Mỹ Hà tức giận, quả thực nhịn không được
Có thể thật sự đối đãi với con riêng như con ruột, thì có rất ít người có thể làm được, không phải miếng thịt rơi từ trên người mình xuống thì sẽ không đau lòng, lòng người đều là như vậy, Chu Mỹ Hà cũng thế, Kiều Kiến Lương cũng là như vậy. Hiện nay người nhà họ Kiều, vốn không có tình cảm gì với nhau, điều đó lại càng khó khăn hơn khi đứng trước tài sản của gia đình, không có khả năng xem nhau như người một nhà
Kiều Tây cũng không nghĩ có thể hòa hảo chung đụng với hai mẹ con kia, trước giờ cơm đều ở trong phòng mình. Phòng của cô vẫn như cũ, chìa khóa chỉ có cô và Kiều Kiến Lương có, bên trong vẫn là cách bày trí ban đầu, luôn được quét dọn theo định kỳ, bên trong sạch sẽ, từ cửa sổ có thể thấy nhà họ Phó phía đối diện
Không có bà nội Phó, nhà họ Phó còn lạnh lẽo hơn cả nhà họ Kiều, một chút ấm cúng cũng không có, cho dù trong viện thỉnh thoảng có người đi qua, nhưng cũng không có chút sức sống, giống như nhà giam muốn ăn thịt người
Chưa đến bảy giờ Kiều Kiến Lương đã về đến nhà, thấy Kiều Tây ở đây, vui vẻ cười toe toét, đối đãi giữa Kiều Tây và Chu Lâm quả thực khác biệt