Chương 33: Trời trong chuyển đen
Giang thành bắt đầu chuyển vào thời điểm mưa nắng thất thường, buổi sáng ánh mặt trời xán lạn, đến chiều mây đen lại kéo đến, lúc sáng lúc tối biến ảo vô định.
Các trường cấp hai và cấp ba đã sớm bắt đầu vào học, hầu hết các sinh viên cũng đều đã quay lại trường, người đi làm vẫn cứ làm việc của mình từ ngày này qua ngày khác, các tòa cao ốc, ngựa xe như nước, liếc mắt một cái cũng không thấy được điểm cuối của phố Thất Tỉnh náo nhiệt và ồn ào nào, cách tiệm hình xăm không xa chẳng biết khi nào đã mở một Trung tâm thương mại lớn, không ít hàng hóa của thương hiệu nổi tiếng gia nhập vào, giúp kéo đến một lượng khách khổng lồ.
Ba bốn giờ chiều, Kiều Tây không có gì làm, một mình đi dạo trong Trung tâm mới này, nơi này vừa khai trương, đủ các chương trình khuyến mãi lớn nhỏ, thấy món gì thích hợp thì có thể mua.
Ở đại sảnh trung tâm có một cửa hàng hoa, hoa hồng, hoa baby, hoa thủy tiên,... cái gì cần có thì đều có, nhân viên trong cửa hàng là một người đã quen mặt, gặp qua vài lần đã nhớ rõ.
Lầu ba có một cửa hàng quần áo hiệu, tùy tiện đi dạo vài chỗ, không ngờ đi tới cửa hàng thứ hai thì gặp được người vốn không nên xuất hiện tại nơi này - - Phó Bắc và Thu Ý Nùng.
Kiều Tây đi vào truớc, vốn đang thử đồ trong phòng thử, vừa mới chuẩn bị mở cửa đi ra, thì nghe thấy thanh âm nói chuyện của nhân viên và Thu Ý Nùng bên ngoài, dù sao cô ấy cũng đã từng phát biểu ở đại học Bách Khoa, cô ấn tượng với tiếng nói của vị này khá sâu, ban đầu còn chưa chắc chắn, ngay sau đó nghe được Thu Ý Nùng mỉm cười hỏi: "Cô (giáo) Phó, cô xem cái này thế nào?"
Kiều Tây trong phòng thử đồ bỗng chốc dừng lại, tay đặt trên tay nắm cửa cứng lại.
"Rất hợp với cô." Người nọ nhẹ giọng trả lời.
Nhã nhặn mà bình thản đối thoại, lại không mất đi sự ái muội đặc hữu giữa người trưởng thành.
Có lẽ là ấn tượng ban đầu đã chi phối Kiều Tây, tim như thắt lại không ngừng, cô nhấp nhấp môi đỏ mọng, cho đến khi hai người thanh toán rời khỏi cửa hàng rồi mới ra.
Nhân viên đã đứng canh ở cửa phòng thử đồ, tận chức tận trách, thấy cô mở cửa đi ra, ân cần hỏi: "Cô Kiều, quần áo có hợp không, có muốn soi gương thử không?"
Mang quần áo đã chọn đều đưa hết cho nhân viên, vẻ mặt cô nhàn nhạt, nói: "Đều lấy hết, cảm ơn."
Tất cả đều lấy hết, nhân viên có chút ngoài ý muốn, dù sao Kiều Tây ăn mặc cũng khá bình thường, vừa mới vào phòng thử đồ lâu như vậy, còn tưởng rằng sẽ không mua, thế là vẻ mặt tươi cười, vội nhanh chóng mang quần áo cho vào túi, lịch sự kính cẩn đưa Kiều Tây ra ngoài.
Bầu trời âm u, nhưng vào lúc này lại đột nhiên nổi lên trận mưa xối xả như trút nước, khi còn ở trong trung tâm còn không cảm thấy gì, chờ đến khi ra đến cửa cả đám người đều chen chúc trong tiệm đồ uống, mưa thật sự rất lớn, có che dù đi cũng không được.
Bỗng nhiên di động báo tin nhắn đến, là Tần Tứ gửi, nói tối nay muốn đến chơi, cô ấy sẽ mua đồ ăn, để Kiều Tây chờ.
Giọng điệu vẫn không cho từ chối, đều không hỏi xem Kiều Tây có thời gian hay không.
Kiều Tây tùy tiện đi vào một tiệm đồ uống nào đó mua ly nước để gϊếŧ thời gian, vừa xếp hàng vừa trả lời tin nhắn, nhưng mà không chờ cô nhắn được mấy chữ, Tần Tứ đã hỏi: [Đang ở đâu? Trong tiệm hay trong nhà?]
Mưa rơi lớn như vậy, có đến nữa hay không đây... Kiều Tây nhíu nhíu mày, xóa những chữ đã gõ, gửi lại: [Đang bên ngoài, chờ một chút mưa tạnh lại về tiệm.]
Tần Tứ: [Có việc ra ngoài?]
Kiều Tây: [Kế bên mới mở Trung tâm thương mại, đến xem thử.]
Màn hình hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn, nhưng đã lâu cũng không thấy tin nhắn đến, cuối cùng Tần Tứ cũng không nói gì, người này thật sự kỳ quái, từ sau khi cô ấy rời khỏi đây đến lúc quay lại cũng không còn giống trước, ban đầu là một người thẳng thắn thoải mái, giờ lại thành dong dài dây dưa bất định, không biết đến cũng phải làm sao nữa.
Kiều Tây không có tinh thần bận tậm mấy chuyện đó, bỏ điện thoại lại vào túi, gọi một ly latte ở quầy.
Tiệm đồ uống ở tầng một Trung tâm, vì thuận tiện cho việc tăng lượng khách cho cửa hàng, tất cả đều theo thiết kế mở, vừa mới trả tiền xong, lúc lơ đãng thoáng nhìn, bỗng thấy ở tiệm cà phê đối diện có hai người đi ra.
Phó Bắc cầm hai ly cà phê, vừa đi vừa đưa một ly cho Thu Ý Nùng, đến cửa Trung tâm thương mại thì dừng lại.
Mưa quá lớn, không thể đi.
Thu Ý Nùng đoan trang thục nhã, đến uống cà phê cũng đều rất chú ý đến cử chỉ hành động của mình, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài cổ điển màu hạnh nhân, phối với đôi cao gót màu nude, lộ vẻ tao nhã trí thức. Mà Phó Bắc mặc một bộ vest xám đen đơn giản, bên trong phối với chiếc áo cổ chữ V xám nhạt đơn giản, vạt áo ôm vào quần tây, cô không mang áo khoác, tùy ý vắt áo khoác trên cánh tay, nhẹ nhàng lại giản dị.
Trong lúc trò chuyện, Thu Ý Nùng cười cười, nhích đến gần Phó Bắc một chút.
Khi người ta nói chuỵện, ngôn ngữ cơ thể trong tiềm thức sẽ không thể nào là giả, đến gần, khẽ đưa tay lên vuốt tóc, khóe miệng không kiềm nén nổi ý cười... Hai người đứng một chỗ, rất hợp, mỗi người đều có nét riêng, thật không hổ là "Giang Đại song xu".
Đồ uống trong tiệm xếp nổi lên hàng dài, ngăn che lại Kiều Tây, cho nên sẽ không bị chú ý đến, cô ăn mặc bình thường, mặt mộc không trang điểm, mặc dù ngoại hình cô nổi bật, nhưng khi lẫn trong đám người cũng sẽ không quá thu hút.
Trước quầy gọi hai lần "số 67", cô mới kịp phản ứng lại là đồ uống của mình, xuyên qua hàng người đến lấy.
Thái độ phục vụ của nhân viên cửa hàng chu đáo, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi quý khách có muốn mang về không ạ?"
Cổ cô căng lên, lắc đầu, "Không cần, ngồi lại."
Nhân viên cửa hàng nhìn quanh một vòng, áy náy nói: "Hôm nay lượng khách tương đối đông, đã hết chỗ rồi ạ, quý khách có muốn gói mang về không ạ?"
Kiều Tây không muốn đi ra ngoài, kiên trì nói: "Cứ vậy được rồi, tôi đứng một chút chờ tạnh mưa rồi lại đi."
Nhân viên thức thời lại không nói nữa, nói tiếp nữa thì chính là đang đuổi người rồi
Mưa rơi mãi không dứt, không giảm, ào ào rơi xuống đất bắn lên những bọt nước nhỏ, thanh âm tách tách liên tục không ngừng chọc người phiền lòng. Latte cho thêm đá, uống vào mát đến tận trong tim, thêm thời tiết âm u, Kiều Tây rụt rụt bả vai, đứng sau cây cột lớn, đứng ở chỗ này sẽ không bị phát hiện.
Có khi hơi giương mắt, nhìn thấy chỗ cửa lớn, hai người đang đứng sóng vai, đưa lưng về phía này, cũng không biết đang nói chuyện gì.
Màn hình di động bỗng sáng lên, lại là Tần Tứ.
[Hôm nay có chút việc, trễ một chút lại qua.]
Mở khóa màn hình, Kiều Tây nhấn vào wechat.
[Được.]
Lần này đối phương trả lời rất nhanh: [Sẽ đến trước bảy giờ, đến lúc đó cùng ăn cơm.]
Đọc tin nhắn này, Kiều Tây có chút không hiểu, bây giờ cũng đã năm giờ mười phút, bảy giờ mà lại gọi là trễ, còn tưởng là phải đến chín mười giờ mới đến, cô nghĩ nghĩ, vẫn trả lời: [Ừm, có lẽ lúc đó mưa cũng tạnh rồi.]
Màn hình trò chuyện lại yên tĩnh, có lẽ Tần Tứ thật sự rất bận, một chữ cũng chưa nhắn lại.
Đợi một lát cũng không thấy gì, Kiều Tây tắt màn hình di động, không tự chủ được, lại nhìn đến hướng cửa lớn, khi thấy được một màn phía xa xa kia, ngón tay không tự chủ được xiết chặt ly giấy.
Vì chênh lệch nhiệt độ nên thân ly có nước đọng lại, lạnh như băng, tay dính đầy nước
Xa xa, Thu Ý Nùng bị người bên cạnh đụng trúng, không cẩn thận làm đổ một chút cà phê xuống đất, trên tay cũng dính chút nước cà phê, cũng may không đổ vào trên váy. Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất ngờ, cô ấy theo bản năng lui lại, vì mang giày cao gót nên đứng không vững thiếu chút thì đã ngã, cũng may được Phó Bắc kịp thời giúp một phen, mới không đến nỗi lảo đảo ngã sấp xuống.
Đứng ở phía của Kiều Tây nhìn đến, Phó Bắc hẳn là đỡ lên eo Thu Ý Nùng.
Hoảng sợ chưa tan, Thu Ý Nùng bắt được cánh tay Phó Bắc, đến khi đứng vững mới buông ra, người va trúng cô ấy đã nhanh đến xin lỗi, rất là ngượng ngùng, cô khoát khoát tay, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Không có việc gì không có việc gì."
Phó Bắc rút khăn giấy đưa cho thu ý nùng: "Lau một chút."
Thu Ý Nùng phản ứng kịp trên tay đang có nước cà phê đọng lại chảy xuống dưới, vội lấy giấy lau.
Cà phê trên đất đã có nhân viên vệ sinh của Trung tâm đến xử lý, người kia liên tục xin lỗi, Thu Ý Nùng khoan dung hào phóng, trái lại còn trấn an đối phương, cho đến khi người nọ đi rồi, cô cười cười, nói với Phó Bắc bên kia: "Trời mưa ai cũng vội vã, dễ bị như vậy."
Phó Bắc không tiếp lời, sau một lúc lâu, thấy cô không thoải mái sờ sờ mu bàn tay, đoán chừng là cà phê dính tay, nên nhắc nhở: "Toilet bên kia."
Thu Ý Nùng đến toilet rửa tay.
Mặt Kiều Tây không cảm xúc uống một hớp latte, mát từ trong miệng cho đến bụng, tay kia buông xuống, đứng đó xuất thần.
Có lẽ là nhận ra có một ánh mắt nào đó, Phó Bắc dựa vào cảm giác nhìn qua bên này, có thể vì có cây cột lớn, nên không nhìn thấy người đứng phía sau đó.
Mưa to đến nhanh đi cũng nhanh, không đến nửa tiếng đã kết thúc, đám đông chen chúc ở cửa Trung tâm cũng dần dần tản đi, Phó Bắc và Thu Ý Nùng cũng rời đi, Kiều Tây mới từ cột lớn đi ra, cũng không phải cô sợ nhìn thấy, chỉ là không muốn lại sinh ra quá nhiều khúc mắc, như thể bản thân