Chương 36: Để ý
Đồi núi cao và nhiều gió.
Ba Phó bị kẹp ở giữa hòa giải, kéo kiều tây qua, đáng tiếc đầu gối Kiều Tây bị trầy vừa mới kết vẩy, không tiện đi lại.
"Gần đây cũng không gặp được con, bận rộn lắm sao?" Ba Phó hỏi, là một người lão luyện trên thương trường nên suy nghĩ sâu sắc, ngoài mặt đều là vẻ ôn hòa, nhưng ông đối với Kiều Tây cũng không phải hư tình giả ý, toàn bộ đều là vì nể mặt bà nội Phó đã qua đời, dù sao trước kia bà cũng rất yêu thương Kiều Tây.
Kiều Tây nói: "Cũng tạm ạ, hai ngày này tương đối rảnh."
"Khó có khi con có tâm mà đến một chuyến."
Ba Phó rất biết cách nói chuyện, hai ba câu đã chuyển bầu không khí ngưng trệ thành hòa dịu.
Kiều Tây muốn đặt hoa lên mộ, nhưng không thể khụy người xuống, sợ vết thương nứt ra, từ khi bị ngã quả thực là chịu không ít khổ, ban đầu khi hơi không chú ý thì vết thương đều bị rướm máu. Phó Bắc ở một bên nhận lấy hoa, khom người giúp cô đặt xuống.
Động tác không chút do dự, cứ như theo bản năng vậy.
Năm năm trước Lương Ngọc Chỉ không chấp nhận chuyện của hai người, đến bây giờ vẫn không, chỉ là ông nội Phó không lên tiếng, thì không đến lượt bọn họ quản. Bà nhìn nhìn ông nội Phó, thái độ của ông vẫn luôn ý vị sâu xa, ông chưa bao giờ nghiêm khắc trách cứ phản đối, nhưng cũng không ủng hộ, với Kiều Tây cũng vậy hay Phó Bắc cũng thế, đều cùng một dạng, nhìn không thấu suy nghĩ của ông.
Nhưng chắc chắn là không đồng ý, chỉ là cũng không biểu hiện quá mức.
Thời gian tế bái không dài, cũng không có chuyện gì hay để ôn với người nhà họ Phó và họ Lương, Kiều Tây đi về trước, trước khi đi còn khách sáo chào đoàn người một tiếng.
Ba Phó cười nói: "Có thời gian thì về đại viện, qua nhà ăn bữa cơm, các đàn chị của con cũng về Giang Thành rồi."
Tính ra, đã một thời gian rất dài Kiều Tây chưa gặp lại hai vị đàn chị này, hình như là từ lúc bà nội Phó qua đời, các đàn chị dần dần cũng không thấy đâu, dù sao đến đại viện cũng không để làm gì. Cô gật gật đầu, "Được ạ, nhất định sẽ đến."
Dù sao cũng chỉ là người qua đường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mọi người đều là giả vờ giả vịt mà thôi, nhà họ Phó sẽ hoan nghênh cô sao? Không nhất định sẽ, ông nội Phó và Lương Ngọc Chỉ vẫn luôn tự lừa mình dối người, không nhắc đến chuyện năm đó, cho đến Phó Bắc xuất ngoại, đối với Kiều Tây vẫn là dáng vẻ người lớn, nhưng trong lòng có nghĩ như vậy không, cũng không khó đoán.
Thể diện nhà họ Phó quan trọng, sẽ không tự vạch mặt.
Nhìn Kiều Tây đi rồi, giữa chân mày Phó Bắc ẩn ẩn sự không kiên nhẫn.
Cuối cùng Lương Ngọc Chỉ không nhịn được nữa, thu lại thần sắc, nhắc nhở: "Đến thắp thêm nén nhang đi."
Phó Bắc không đến, quẳng xuống một câu: "Tế bái xong rồi, con xuống chân núi chờ mọi người."
Lúc này sắc mặt ông nội Phó mới thay đổi, nghiêm khắc nói: "Muốn đi đâu? Ở lại, nơi nào cũng không được đi!"
Nhưng Phó Bắc lại như mắt điếc tai ngơ, lập tức đi qua trước mặt ông, hai ba bước đã rời khỏi đó.
Ông nội Phó tức giận đến cơ mặt đều run lên, ba Phó và Lương Ngọc Chỉ đứng một bên không lên tiếng, nói cũng không dám nói, khuyên cũng không dám khuyên. Chỉ có Lương Tấn Thành hơi nhướng mày, như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng Phó Bắc.
Kiều Tây không ngờ Phó Bắc lại đi theo đến, cô đi rất chậm, Phó Bắc đuổi kịp cũng không lên tiếng, tương đối im lặng.
Đều tự hiểu rõ, rất khó để nói.
Kiều Tây không tức giận, chậm rãi đi, bỗng người phía sau nói: "Đi chậm một chút."
Cô ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn nhìn, không thèm để ý những việc nhỏ nhặt không đáng nhắc này, chỉ hỏi: "Sao cậu của cô lại đến đây?"
Bà nội Phó đã nhiều lần nói thẳng, không thích Lương Tấn Thành, hẳn là không nên để ông ta đến viếng mới đúng.
"Ông ngoại không có thời gian, nên để ông ta đến."
Nhà họ Phó và Lương tuy là quan hệ thông gia, nhưng có chút không hợp nhau, thông gia cũng là oan gia, dù sao nhiều năm như thế, có chút chướng mắt nhau.
Đường ở công viên tưởng niệm khúc khuỷu ngoằn ngoèo, dốc cao, cứ đi xuống như thế, vết thương bị nứt ra, bị rướm máu, Kiều Tây không có cảm giác, vẫn là Phó Bắc phát hiện trước. Bởi vì chân không thuận tiện, gần đây cũng không tiện lái xe, cho nên hôm nay là bắt xe đến, Phó Bắc để cô ngồi xe cô ấy, nơi vắng vẻ, Kiều Tây không từ chối, dù sao nơi này cũng không dễ bắt xe.
"Đau không?" Phó Bắc đột ngột hỏi, trong giọng nói lại có thêm vài phần thân thiết.
Kiều Tây giật mình, cho là nghe lầm, sau khi nhận ra lại không trả lời, Phó Bắc vặn mở một chai nước khoáng, thấm ướt giấy giúp cô lau vết máu chỗ đầu gối.
Thình lình lại dịu dàng như vậy, mặt trời mọc đằng tây rồi.
Kiều Tây nháy mắt mấy cái, cúi nhìn, một người ngồi một người khom người, vô tình nhìn thấy hình dáng đẹp đẽ trắng noãn mềm mại bên trong cổ áo chữ V của người này, tóc Phó Bắc bị gió thổi có chút rối, hai lọn tóc rũ đến trước tai, mềm mại dán lên cần cổ tinh tế, đuôi tóc tiến thẳng vào khe rãnh thật sâu bên trong.
Ngồi rất sát, có thế ngửi thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người đối phương, nhập vào mũi.
"Đừng lau." Cô ngăn Phó Bắc lại, rút một tờ giấy, "Tự tôi làm, không cần cô."
Gió ngày trên núi càng thêm dìu dịu, nhẹ thổi, như chiếc lông vũ không trọng lượng. Phó Bắc tránh ra, lại cầm một chai đến, chai này là cho Kiều Tây uống.
"Về tiểu khu sao?"
Kiều Tây cũng không ngẩng đầu: "Trong tiệm, còn có việc phải làm."
Rõ ràng như vậy, nhưng cô không nhận, cũng không thay đổi tình thế giằng co này.
Nhiệt độ ở Giang Thành đã giảm xuống, duy trì hơn mười độ cũng chưa từng đổi, Miền Nam luôn lạnh và ẩm, không khí khô hanh không chịu được.
Cửa hàng bán hoa vẫn đưa hoa đến mỗi ngày, Kiều Tây cũng không có chút cảm động nào với việc này, đưa đã lâu, cô vẫn nhận lấy toàn bộ hoa, đặt trong cửa hàng để trang trí. Có khách khen hoa đẹp, cô thuận tay tặng hai đóa cho khách.
Người khách khá ngại: "Một bó to đẹp như vậy, lấy ra cũng thật đáng tiếc."
Nói là nói như thế, nhưng vận nhận lấy.
Kiều Tây không chút để ý: "Nếu thích thì lấy thêm đi, dù sao đặt ở đây mấy ngày sau cũng héo."
Vị khách kia cười cười, không lấy thêm.
Vết thương đã kết vảy đặc biệt ngứa, bong tróc rất chậm, Kiều Tây sắp không còn kiên nhẫn nữa, ảo não ngày đó không nên mang hoa ra ngoài vứt, sớm nên tặng cho khách, đỡ phải gặp chuyện xui rủi.
Tặng hoa không đuổi kịp tốc độ nhận hoa, đợi đến ngày vảy đã bong tróc hết ra, thì cái quầy trong tiệm đã đặt đầy các oại hoa trên đó. Đầu gối không tiện đi lại, vốn đã đồng ý thứ hai đến chỗ Tần Tứ trợ giúp, kết quả không thể đúng hẹn, ba mẹ Tần Tứ đến Giang Thành, cô ấy lại vội ứng phó phụ huynh không rảnh đi đến.
Buổi sáng Vạn Tam đi ngang qua, thế nhưng lại mua một đống đồ bổ đến, không biết là anh ta muốn đưa hay là người nào muốn đưa, dặn Kiều Tây: "Nhớ ăn uống đều đặn, đừng ngắt quãng."
Quen biết lâu như vậy, Kiều Tây biết Vạn Tam không phải kiểu người sẽ chủ động quan tâm người khác, trong lòng thấy kỳ quái sao bỗng nhiên cậu ta lại trở nên tốt như vậy, ngoài miệng vẫn khách sáo nói: "Cảm ơn anh Vạn đã tốn kém cho tôi như vậy."
Vạn Tam sang sảng cười nói: "Lần sau ra ngoài thì chú ý một chút, đừng để lại bị té."
Lời này là Tần Tứ nhờ anh ta truyền lại, nguyên văn lời nói cũng không nhẹ nhàng chút nào, Vạn Tam sửa lại đôi chút, nghe cũng thoải mái.
Kiều Tây chưa hỏi về Tần Tứ một câu, Vạn Tam muốn nói lại thôi, đến cùng vẫn là thức thời không lắm miệng nhiều lời. Kiều Tây không nhận thấy biến hóa của anh ta, mỉm cười nói: "Hẹn hôm nào mời anh và chị dâu ăn bữa cơm."
Xem như là cảm ơn.
Bỗng chốc Vạn Tam nghẹn lại, cảm giác chuyến này xem như vô ích rồi.
Mấy hôm trước đó Phó Bắc đã đến, ở lại không bao lâu thì rời đi, cô dường như rất vội, Kiều Tây không hỏi không quan tâm, cho đến khi Kiều Kiến Lương đến đây thăm cô, vừa làm việc nhà vừa hỏi: "Tiểu Tây, con còn nhớ Trần Thạc không?"
Khi đến sân bay đón Tần Tứ, gặp được Phó Bắc đến đón Trần Thạc, sao lại không nhớ chứ. Nhưng Kiều Tây vẫn ra vẻ không biết, trả lời thờ ơ: "Không nhớ rõ lắm."
"Là người trước kia theo đuổi Tiểu Bắc đó, cậu nam sinh cao cao gầy gầy." Kiều Kiến Lương nói.
Kiều Tây à một tiếng, không có hứng thú nghe điều này.
Kiều Kiến Lương nói, thời gian này nhà họ Phó và nhà họ Trần đang qua lại rất thân, đoán chừng là để ứng đối với Đàm nhị gia, lúc này Lương Tấn Thành xem như là chọc phải tổ ong vò vẽ, không bị chích một chút thì không thể thoát được. Thời điểm Kiều Kiến Lương nói lời này có chút vui sướng khi người gặp họa, ông nhớ đến khi thất bại trên hạng mục bất động sản kia, cho rằng quan hệ của bản thân và Lương Tấn Thành thân thiết, tới cửa tìm đối phương vay tiền, kết quả người ta không thèm để ý, còn mồm to miệng rộng đòi ông lấy các khoản đầu tư trong tay mình trao đổi với ông ta, quả thực là bỏ đá xuống giếng mà, hiện giờ Lương Tấn Thành gặp đại hạn ngã một cú đau, trên