Chương 38: Thiên vị
Khi đi ra khỏi phòng nghỉ, thời gian cũng đã qua hơn mười phút, Kiều Tây tức giận nhăn mặt, phải sửa sang lại một chút mới dám đi ra ngoài, môi của cô nhìn qua trông đỏ quá mức, rõ ràng đã trãi qua một phen quấn quít nồng nhiệt, cũng may đèn trong quán bar mờ mờ ảo ảo, sẽ không bị người khác phát hiện.
Thời gian cô rời bàn có chút lâu, mọi người còn tưởng rằng cô gặp phải chuyện gì rồi, đang nghĩ tới muốn đến tìm.
Kiều Tây thu lại cảm xúc, nén cơn tức để không phát tác, giống như chưa từng có chuyện gì quay về chỗ ngồi.
Tần Tứ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt chăm chú xẹt qua trên mặt cô, có lẽ đoán được một chút manh mối nhỏ, bỗng chốc vẻ mặt trrở nên lạnh lẽo, nhưng lại khôi phục như thường, ra vẻ không biết gì, bình tĩnh nhẹ nói: "Sao đi lâu vậy, có người tìm em gây phiền sao?"
"Không có." Kiều Tây hơi mím môi, lắc đầu, "Bên trong hơi đông người, đứng chờ một lúc."
Mí mắt rũ xuống, Tần Tứ lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không nói thêm một lời nào.
Bên kia, một ly rượu rất nhanh đã thấy đáy, Phó Bắc mới từ phía sau đi ra, càng yên lặng hơn trước khi đi vào, trên mặt thêm phần hồng hào hơn, khi đến gần, Trang Khải Dương mới nhìn rõ khóe miệng cô hơi rách ra.
Anh và Trần Thạc nhìn nhau, lại nhìn đến hướng bàn bên kia, trước đó còn cười nói không ngớt, giờ đây cả người Kiều Tây giống như lúc nào cũng sẽ muốn bùng nổ, lập tức hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.
Trang Khải Dương líu lưỡi, "Cậu đây là càng thêm đắc tội với người ta rồi hả?"
Phó bắc không nói ghì, chỉ nhìn hàng ghế bên kia.
Đêm nay sau khi rời khỏi quán bar, Kiều Tây và Đường Nghệ đi về, đến nhà trọ của Đường Nghệ ở vài ngày.
Có chút ý trốn tránh không muốn gặp người, ngay cả di động cũng không mang theo, tiệm xăm hình ba ngày câu cá hai ngày phơi lưới, tóm lại chính là muốn thanh tịnh. Bây giờ cả người cô đều rối loạn, trong lòng nghẹn một cục tức không có chỗ phát ra, mỗi khi nghĩ đến chuyện trong phòng nghỉ ở quán bar lại lập tức khó chịu, từ trước ở trên phương diện này đều là cô nắm quyền chủ động, bỗng nhiên giờ lại thiếu chút nữa là bị chế trụ, không khỏi làm cô căm tức.
Có lẽ ngày nghĩ gì thì đêm sẽ mơ đó, buổi tối Kiều Tây có một giấc mơ đặc biệt kỳ quái, mơ thấy trong phòng nghỉ nhỏ hẹp kia, ánh sáng sáng đến chói mắt, mọi thứ đều hiện ra dưới ánh sáng đó, cô lại không thấy rõ trước mắt, bị giam cầm. bên trong rất nóng, phía sau lưng cô đều chảy mồ hôi ròng ròng, mồ hôi theo đường cong sóng lưng khêu gợi chảy xuống, tạo ra một vệt dấu vết ẩm ướt, rơi xuống trên hình xăm sau thắt lưng, chảy thẳng đến nụ hoa, càng làm đóa dâm bụt thêm phần rực đỏ.
Cô muốn tránh thoát khỏi gông cùm, có lẽ là bị bóng đè quá sâu, cuối cùng không thể cử động.
Một bàn tay thon dài trắng nõn phủ đến trên hoa dâm bụt, nhẹ nhàng dùng lòng ngón tay ma sát trên đó, từng chút lại từng chút, rất nhẫn nại mà chà sát, đợi đến khi mồ hôi chảy xuống, cái tay kia dừng lại một chút, lướt qua những đóa hoa nở rộ.
Giọt mồ hôi như giọt sương ban sớm, đong đưa trên đóa hoa diễm lệ, ngón tay mát lạnh thấm ướt sương sớm trên đóa hoa.
Kiều Tây khó thở, dùng hết sức lực, cuối cùng giật mình, phút chốc vòng eo lại bị đè lại.
Nhánh hoa lay động, sương sớm run lên rơi xuống.
Ánh sáng chói mắt như muốn đòi mạng, những thứ nhỏ bé bị giấu kín đều hiển lộ ra, sóng triều mãnh liệt bốc lên, cuộn nuốt cả người cô. Cô có cảm giác vô lực lơ lửng giữa không trung, cúi đầu mắng vài câu, rõ ràng là lời mắng chửi người đó, nhưng khi mở miệng lại giống như hờn dỗi.
Giống đêm đó khi đối phó người này, Kiều Tây nâng cánh tay lên đánh qua, lần này tay bị vững vàng bắt lấy, đối phương nắm lấy tay cô đặt lên môi đầy vẻ nhu tình.
Trên mu bàn tay phút chốc ẩm nóng.
Một sự thay đổi bất chợt - -
Vô luận cô có làm thế nào, người phía sau cũng đều có thể dễ dàng hóa giải.
Có thể là ban đêm khô hanh, thêm vào đó là quá mức lo lắng, tức giận, khi Kiều Tây tỉnh lại, phía sau cổ đều thấm ướt mồ hôi, cô ngồi dậy, chờ hồi phục lại, se se lạnh.
Trời vẫn đang tối, mới hơn bốn giờ, vậy mà lại vì nằm mơ mà tỉnh giấc vào lúc này.
Kiều Tây lấy nguyên nhân mình nằm mơ đều đổ lỗi hết cho Phó Bắc, trong lòng đã sớm mắng người này vô số lần, mắng đến mắng đi cũng chưa hết giận, trở lại trong tiệm ở phố Thất Tỉnh, phát hiện ở cửa đặt rất nhiều hoa, đoán chừng là nhân viên giao hoa không tìm thấy người nên cứ để như vậy.
Cô mang toàn bộ hoa đi vứt, một bó cũng không giữ.
Chuyện ở phòng nghỉ đó, tạo nên quấy nhiễu rất lớn với Kiều Tây, khó có thể chuyển biến lại. Trước kia cô đã quá tự tin vào bản thân, cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, hiện tại mới phát hiện không phải như vậy.
Đường Nghệ không biết tình hình cụ thể, thấy cô gần đây không được vui, hơn nữa vẫn luôn ở chỗ mình, liền hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng không, trong nhà hay trong tiệm."
Kiều Tây ngẩn người, phủ nhận, "Không có."
"Có chuyện gì đều có thể tâm sự với mình, không chừng mình có thể giúp được." Đường Nghệ trấn an nói, vẫn tương đối quan tâm cô.
Loại chuyện này thật không biết sao để nói, chắc chắn Kiều Tây sẽ không nói thật.
Rời khỏi chỗ Đường Nghệ trở về tiểu khu, còn chưa lái xe đến cổng, bảo vệ đã đi ra, nói: "Hôm nay cũng gặp được cô, hai ngày nay đều có người tìm cô, mỗi khi đến đều tìm không thấy."
Không cần đoán Kiều Tây cũng biết là ai, là người đã bị cô kéo vào danh sách đen.
Cô kiềm chế cảm xúc, qua loa lấy một cái cớ nào đó.
Bảo vệ hỏi: "Chắc là bạn cô rồi, xem ra giống như là có việc gấp, ghé qua đến gặp cô."
Nắm chặt tay lái, Kiều Tây trả lời: "Không phải."
Bảo vệ mờ mịt chớp mắt một cái, không rõ lời này là có ý gì, không có việc gấp, vậy thì là gì?
Cô nói tiếp: "Cô ta không phải là bạn của tôi."
Bảo vệ khựng lại, nghĩ đến thật lâu trước đó còn từng gặp qua Phó Bắc đến nơi này, rõ ràng là đã quen biết Kiều Tây từ lâu, nếu không anh cũng sẽ không thể dễ dàng cho đi, nhưng nghe giọng điệu của Kiều Tây như vậy, tựa hồ như là đang có mâu thuẫn cãi nhau, anh ngại ngùng cười cười, cảm thấy dường như ý tốt của bản thân đã làm sai chuyện, vội giải thích: "Cô ấy nói là bạn của cô."
Chắc chắn Kiều Tây sẽ không trách bảo vệ, chỉ vờ nói: "Chỉ là từng quen biết trên công việc, gần đây xảy ra chút chuyện, sau này đừng cho cô ta vào nữa là được."
Bảo vệ tận chức tận trách, tin lời này, sau này sẽ ngăn không cho vào nữa.
Cây cối trong tiểu khu bắt đầu rụng lá, trên đường rơi đầy lá vàng khô, một mùa thu hiu quạnh.
Phó Bắc tìm đến hai lần, nhưng Kiều Tây vẫn trốn không thấy đâu.
Thời điểm cô muốn gặp mới có thể thấy được, nếu không muốn thì dù đuổi tới cửa cũng chưa chắc đã gặp được.
Trong thời gian rối rắm, đột nhiên truyền đến tin tức liên quan đến nhà họ Triệu, nhà họ Triệu ở Bắc Kinh xảy ra chút chuyện, Triệu Thập Hoan về bắc kinh rồi.
Kỳ thực khi Kiều Tây nghe được tin cũng đã trải qua mấy vòng rồi, không đúng, cho rằng Triệu Thập Hoan chỉ mới rời đi, kỳ thực từ lúc dự sinh nhật cô xong đã rời khỏi rồi, mà cũng không phải là tai họa lớn gì, mà là bà nội của Triệu Thập Hoan không còn nhiều thời gian, nhóm con cháu nhà họ Triệu đều phải trở về. Sau khi bà nội Triệu qua đời, mọi người nhà họ Triệu canh giữ trước giường bà, bà cụ vừa qua trăm tuổi, không đau không bệnh mà ra đi, cũng xem như là chuyện may.
Nguyện vọng của bà cụ là chỉ an tán đơn giản, cái gì cũng không cần làm, lễ tang không được tổ chức quá lớn, con cháu nhà họ Triệu đến đông đủ là được. Nhà họ Triệu tất cả đều theo ý bà cụ mà làm, cho nên Kiều Tây không biết cũng là bình thường.
Hôm nay tro cốt được đưa về Giang Thành, những người còn lại nhận được tin tức muốn đi qua.
Nhà họ Phó, nhà họ Chu... Tất cả đều là quen biết nhiều năm với nhà họ Triệu, đều đến, đưa bà cụ đi đoạn đường cuối cùng. Nhà họ Kiều cũng được mời, Kiều Tây chắc chắn phải đi.
Trời nhiều mây.
Kiều Tây mặc một bộ tây trang