Chương 40: Choáng váng
Bất chợt trên đường có xe chạy qua, đèn đường không chiếu được đến nơi này.
Trên mu bàn tay cảm nhận được sự ấm áp rất rõ ràng, Kiều Tây theo bản năng rụt tay về, lại bỗng nhiên bị nắm lấy, ngoài dự đoán nhưng lại giống như đã dự định trước, Phó Bắc vẫn luôn bắt lấy không tha.
Điều này không giống cô ấy.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, vừa hơi giương mắt có thể thấy được dáng người đối phương, đối với người này vẫn luôn không hài lòng, Kiều Tây duy trì im lặng, lạnh nhạt không nói gì.
Vẫn là Phó Bắc mở miệng trước: "Hẳn là bóng đèn bị cháy rồi, ngày mai thay bóng mới, không thì tìm người đến sửa."
Kiều Tây cắn môi dưới, khẽ ừ, giãy dụa, vẫn thu tay lại, không cho đối phương chạm vào.
Phó Bắc cũng không miễn cưỡng, chỉ là tầm mắt chưa từng dời đi.
Kiều Tây cứng ngắc hỏi: "Cậu của cô và nhà họ Chu hợp tác kinh doanh cái gì, thực phẩm chức năng hay là ngành nào?"
Ngành nghề kinh doanh của nhà họ Chu cụ thể là gì, Kiều Tây cũng không biết, đại khái chỉ biết cái này, vài năm gần đây mấy ngành nghề thu lại lợi nhuận cao cũng chỉ có mấy ngành này, bảo hiểm bất động sản internet, nhà họ Chu không động vào bất động sản ở cái thành phố này, internet và bảo hiểm cũng không, vẫn luôn chuyên tâm vào phương diện dưỡng sinh, hợp tác cùng mấy công ty cho ra không ít thực phẩm chức năng, trong đó có các sản phẩm về trà, thuốc dạng nước và các món ăn thực dưỡng, kiếm được không ít lợi nhuận.
Kỳ thực ngành nghề thực phẩm chức năng này là lúc trước Kiều Kiến Lương dẫn dắt cho nhà họ Chu tham gia vào, về mặt kinh doanh năng lực của Kiều Kiến Lương cũng rất bình thường, mấy năm nay quyết định chính xác nhất chính là tiến quân vào lĩnh vực này, sau lần đầu tư bất động sản thất bại đó, mắt thấy các con đường đều đã bị chặt đứt Kiều Kiến Lương cắn răng nuốt máu dù thế nào cũng phải bảo vệ lĩnh vực dưỡng sinh này, hôm nay nhìn lại, chỉ có quyết định này là không sai. Người hiện đại theo đuổi chất lượng cuộc sống, luôn tiêu nhiều tiền vào việc này, bây giờ nhà họ Kiều đang làm trên lĩnh vực này, hơn nữa làm còn lớn hơn nhà họ Chu, còn làm khá tốt.
Trên thương trường không thể nói tình nghĩa, vì lợi ích mọi người đều có thể trở mặt thành thù, huống chi là vợ chồng tái hôn thế này.
Kiều Tây hoàn toàn không tin hai mẹ con họ Chu kia, lo lắng Chu Mỹ Hà sẽ gây nên tổn hại gì, cái này cũng không phải cô lo lắng cho Kiều Kiến Lương, tình cảm cha con giữa hai người và chuyện này là hoàn toàn khác nhau, chỉ là xuất phát từ sự lo lắng, dù cho tình cảm hai cha con có như người dưng, cũng không thể để người khác giở trò mờ ám.
"Bất động sản." Phó Bắc nói rõ, nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Là hạng mục bất động sản mới khai phá kia, là cái lúc trước chú Kiều làm."
Kiều Tây ngẩn người, dù sao năm đó Kiều Kiến Lương ngã một cú đau như vậy, cô vẫn biết một chút nội tình, chỉ là chưa từng can dự vào mà thôi.
Lúc ấy nhà họ Kiều và các quan chức cùng với những người có liên quan bị dây dưa khá lâu, hạng mục bị trì hoãn không có tiến triển gì, bên ngoài còn có người tung tin nhà họ Kiều có thể bị phá sản, Kiều Kiến Lương thực sự không thể lấy ra tiền, suy sụp thiếu chút là bị chôn sống, chung quanh lại không ai viện trợ, chỉ có thể bán thốc bán tháo các tài sản đang có, quá trình có thể nói là gian nguy vô cùng. Cho đến sau khi có thể thoát thân được, cô chỉ nghe Kiều Kiến Lương nói, bán tài sản lấy tiền mặt xoay vòng chống đỡ, sau khi may mắn được nhà họ Chu dốc sức hỗ trợ, mới giúp ông thoát thân được.
Đó là đoạn thời gian rất giày vò, tuy rằng Kiều Tây chưa bao giờ chủ động hỏi đến, bề ngoài như một chút cũng không quan tâm, nhưng vẫn biết rõ chút nội tình.
Lúc đó Kiều Kiến Lương và Chu Mỹ Hà còn chưa kết hôn, tại sao nhà họ Chu lại mặc kệ áp lực lớn từ bên trên cũng phải ra tay giúp đỡ nhà họ Kiều tứ cố vô thân, chỉ bởi vì Kiều Kiến Lương từng thuận tay giúp đỡ nhà họ Chu sao?
Không có khả năng.
Cô không biết chuyện, cũng không thể tinh tế nghĩ đến, hiện tại bất chợt nghĩ lại, có rất nhiều chi tiết không thể nghĩ thông được.
"Cậu của cô đã tiếp nhận rồi sao?" Kiều Tây nhíu mày hỏi.
Phó Bắc gật đầu: "Ừm."
"Trước kia ông ta không tham dự vào, bây giờ thành cục diện rối rắm như vậy, tại sao lại nhảy vào?" Kiều Tây nghi ngờ.
Phó Bắc nói: "Đã không còn là cục diện rối rắm nữa rồi."
Áp lực bên trên đã không còn ép xuống nữa, chỉ cần người bên dưới không làm loạn, vẫn sẽ luôn mắt nhắm mắt mở mà cho qua, vốn đầu tư cũng đã đủ, bắt tay vào làm, thì dù là một món đồ bỏ cũng có thể biến thành bảo vật, Lương Tấn Thành cũng không phải kẻ ngốc, mấy chuyện thối nát của hạng mục này đều đẩy cho Kiều Kiến Lương gánh chịu, đến khi có thể kiếm được tiền thì sẽ bắt đầu xuống tay.
Lời nói ẩn ý, Kiều Tây suy nghĩ một chút, hồi lâu mới hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Bắc, suy nghĩ rối loạn.
"Sao cô lại biết?"
Không chút quanh co, hỏi thẳng vào vấn đề.
Tất nhiên người này đang nhắc nhở cô, bằng không sẽ không nói rõ, cô có chút lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, chuyện của năm năm trước lại sẽ tái hiện sao.
"Trần Thạc quen biết không ít người ở bên trên, có người đã phê duyệt hạng mục này rồi." Phó Bắc hoàn toàn không giấu diếm gì, nói thẳng ra, chỉ cần Kiều Tây hỏi thì sẽ trả lời.
Kiều Tây có chút không hiểu, không rõ cô ấy nói với cô những chuyện này thì có tác dụng gì, để đề phòng mẹ con họ Chu hay là chuyện năm đó không đơn giản như vậy, dừng một chút, lại hỏi: "Cho nên cậu của cô và nhà họ Chu cũng không có lòng tốt gì? Muốn làm cái gì sao?"
Phó Bắc lại nói: "Vẫn chưa rõ."
"Đừng nói câu này với tôi." Kiều Tây cho rằng cô ấy không chịu nói thật, vẫn còn chuyện gạt cô, nên thanh âm có chút gấp gáp.
Trong bóng tối, môi Phó Bắc khẽ động, sau một lúc lâu, lại trả lời một nẻo: "Lần trước em nói đúng, tất cả đều là lựa chọn của tôi."
Kiều Tây ngây người, không hiểu hôm nay vì sao cô ấy lại vẫn luôn nhắc đến chuyện khi xưa.
Cho rằng kế tiếp Phó Bắc lại sẽ nói gì đó, nhưng đối phương lại không nói gì, có lẽ bóng tối quá mức giày vò, Kiều Tây nhấc mắt, hỏi: "Vậy thì sao?"
Đối phương nắm lấy cô.
"Kiều Tây..."
"Hãy cho chị thêm một cơ hội."
Giang Thành tiến vào cuối mùa thu, lá vàng khô rơi tầng tầng lớp lớp đầy đất, sắc vàng của lá hòa với sắc vàng óng ánh của ánh chiều tà càng thêm nổi bật, bên ngoài tiểu khu có trồng hai hàng cây bạch quả, sắc vàng rực rỡ của cây thật sự rất đẹp, cả một con đường dài trở thành phong cảnh bắt mắt nhất.
Chu Mỹ Hà dẫn theo Chu Lâm về nhà mẹ đẻ ở một tuần, Kiều Tây trở lại đại viện hai lần.
Việc kinh doanh của Kiều Kiến Lương cũng không xảy ra vấn đề gì, tất cả đều đâu vào đấy, sự lo lắng trước đó cũng không xảy ra, thật may mắn.
"Ba còn nghĩ muốn đến thăm con, kết quả con đã trở lại rồi." Kiều Kiến Lương mỉm cười, "Gần đây tương đối thanh nhàn, tất cả đều tốt."
"Gần đây công ty đang làm gì?" Kiều Tây hỏi.
Cô rất ít khi chủ động hỏi cái này, làm Kiều Kiến Lương hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng cô đã bắt đầu hứng thú với chuyện kinh doanh rồi. Nếu Kiều Tây thật sự có ý kia, ông chắc chắn rất vui, ước gì Kiều Tây có thể vào công ty nhà mình.
"Nghiên cứu phát triển một loại thuốc bổ mới, đang trong quá trình kiểm tra chất lượng, đang chờ kết quả, được duyệt thì sẽ cho sản xuất."
Vừa nói, Kiều Kiến Lương vừa quan sát phản ứng của con gái, nhưng thấy trên mặt Kiều Tây vẫn là vẻ nhàn nhạt, thoạt nhìn không giống như là cảm thấy hứng thú, chỉ là thuận miệng hỏi. Ông lập tức có hơi thất vọng, âm thầm thở dài, muốn cùng nói chuyện với Kiều Tây cũng ngừng lại.
Kiều Tây có chút không yên lòng, ở lại đây ăn cơm trưa. Dì giúp việc vẫn là hai người trước đó, có mắt nhìn, cư xử rất tốt với cô, cũng có đôi khi vô tình hữu ý mà nói tốt cho Kiều Kiến Lương. Cô không muốn nghe nhiều về mấy