Chương 8: Không khí
Mới bảy tám tuổi, còn chưa biết mấy thứ cong cong quẹo quẹo này, thêm việc vừa mới đổi môi trường mới, chung quanh không có ai thật tâm quan tâm đến mình, vẫn luôn lẻ loi một mình, bị oan ức thì nghẹn trong lòng. Thế giới trẻ con luôn đơn thuần, xét đến cùng còn là vì mẫn cảm, không có người nào có thể làm cô mở lòng ra
Rất nhiều người đều là như thế, vật chất không thiếu, nhưng cô đơn, đã hình thành thói quen tự chống đỡ một mình
Hơn nữa cả hai lại còn quá nhỏ, người lớn cũng chỉ xem như là chuyện mâu thuẫn trẻ con, sẽ không quá mức để ý đến, nhiều lắm cũng chỉ âm thầm bất mãn nói vài câu, nhưng bên ngoài cũng không làm gì, cũng sẽ không chỉ trích ai. Từ trước đến nay người lớn đều làm mọi việc chu đáo, sẽ không vì vậy mà vạch mặt, nhưng sẽ cho kẹo đứa nhỏ đang khóc, đây là đạo lý hiển nhiên rồi, ai khóc thì người đó chiếm ưu thế
Triệu Thập Hoan mang đồ ăn cho Kiều Tây nhưng trong lòng còn có một đứa đang khóc, không thể lấy ra được, cho đến khi xuống xe cũng chưa thể quan tâm đến Kiều Tây ở ghế trước
Đợi đến khi Triệu Thập Hoan và Chu Giai Kỳ đều xuống xe, Kiều Tây ngồi bên ghế phụ lái mới chuyển động, nghiêng người về phía cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài không ngừng biến đổi
Đến cửa nhà họ Kiều, Kiều Tây chào tài xế một tiếng "Tạm biệt", hai tay cố sức đóng cửa lại, mang ba lô chậm rãi vào nhà
Phó Bắc ngồi phía sau, không nhìn
Mấy ngày kế tiếp, mỗi lần lên xe Kiều Tây đều ngồi một mình trên ghế phụ lái, đến trường thì yên lặng đi về phía cổng trường, không để ý đến ai. Có đôi lần Triệu Thập Hoan gọi cô, cô đều vờ như không nghe thấy vẫn cứ bước đi
Triệu Thập Hoan liền kéo ba lô cô lại, không cho đi
"Cô bé nhỏ, tức giận sao?"
Kiều Tây nói không chút quan tâm: "Không có."
"Vậy sao không để ý đến chị?"
"Tôi bị muộn rồi." Kiều Tây chỉ nói vậy, kéo ba lô lại, xoay người rời đi
Triệu Thập Hoan cười khẽ một tiếng, cũng không để bụng, quay đầu đi về phía trường trung học với Phó Bắc, vừa đi vừa nói: "Tính tình Kiều Tây thật lớn, có buồn cũng không hé răng."
Vẻ mặt Phó Bắc lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc trong đó
"Cậu không chọc em ấy thì không được hả."
Triệu Thập Hoan nhíu mày: "Mình chọc em ấy, không có mà."
Phó Bắc không giải thích
Bởi vì chuyện hộp bút, trong một thời gian rất dài học sinh trong lớp không ai dám tiếp xúc với Kiều Tây, giáo viên cũng rất khó xử, đến cùng cũng không dễ quản lý, chỉ có thể uyển chuyển nói cho các học sinh trong lớp phải hòa thuận với nhau, không thể cô lập bạn bè, có đứa nhỏ nghe lời, đôi lúc cũng sẽ nói vài lời với Kiều Tây
Gần đây nhà họ Kiều tương đối bề bộn nhiều việc, bận đến mức không rảnh chăm sóc con nhỏ, cả ngày không thấy bóng người đâu
Kiều Tây cơm nước xong thì đến phòng khách xem TV trong lúc chờ đợi, có đôi khi sẽ ra cửa nhà ngồi chờ
Mỗi lần bà nội Phó nhìn thấy, đều sẽ nói một câu: "Thật đáng thương, haiz..."
Có đôi khi sẽ cho người giúp việc trong nhà đến gọi Kiều Tây, để cô bé đến bên đây ngồi một lát, nhưng không biết vì sao Kiều Tây không chịu đến
Phó Bắc đứng trên ban công lầu hai, gió đêm thổi đi bớt cái nóng mùa hạ, thổi vào nỗi phiền chán trong lòng, cảm giác vô cùng lo lắng bỗng nhiên vô cớ nảy sinh
Mặt trời lên cao, ánh sáng gay gắt chói mắt, sương sớm và sương mù còn chưa tan hết, cũng có chút nóng, thời tiết tháng sáu vừa nóng lại vừa lạnh, cho đến hơn mười giờ sáng mới bắt đầu nóng
Trong tiệm vẫn không có khách, canh giữ trong tiệm làm Kiều Tây hơi mệt, tính đến mười một giờ thì chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn
Cô cảm thấy hơi nóng, nhưng không dám ăn mặc mỏng manh như lúc trước, đêm qua người nọ ép bức quá mức, không chút khách sáo mà để lại không ít dấu vết, trước ngực là nhiều nhất, may mắn không để lại trên cổ. Cô cũng thật độc ác, cố ý nói vậy để kíƈɦ ŧɦíƈɦ Phó Bắc, rõ ràng biết tính tình đối phương là cái dạng kia, nhưng vẫn làm theo ý mình
Tính tình Kiều Tây là vậy, làm việc gì cũng phải xem bản thân có hứng thú hay không
Năm đó Phó Bắc xuất ngoại đi rất quyết tuyệt, bây giờ cô cũng vui ý lăn lộn, muồn làm thì làm, cũng không có bao nhiêu thiệt thòi, tóm lại là được hầu hạ chuyện kia, thì cứ hưởng thụ thôi. Cô không quan tâm suy nghĩ của Phó Bắc, tâm tình bất định, không cho người đó ngột ngạt thì không thoải mái
Nhưng Phó Bắc để ý, nhất là khi nghe được lời đó, hận không thể ấn cả xương cốt cô vào trong bụng, cắn nuốt không còn lại gì
Giữa trưa ăn cơm xong, rốt cuộc cũng có khách vào tiệm
Đối phương rất trẻ, gương mặt non nớt, dáng vẻ tương đối thanh tú xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là vị thành niên, vừa vào tiệm thì đi đến chỗ mấy hình vẽ, lấy ra 258 vạn rồi nói: "Xăm cho tôi cái này."
Trên hình là hình đầu lâu thêm hai xương bắt chéo, rất nhiều người khi xăm hình đều chọn hình đầu lâu, xem như vậy mới thể hiện được khí chất của bản thân. Xã hội vẫn luôn có định kiến với hình xăm, và người có hình xăm cũng bị như thế, khi Kiều Tây làm việc đều có nguyên tắc của bản thân, giương mắt nhìn cậu nhóc trước mặt, chậm rãi hỏi: "Có mang chứng minh theo không?"
Nam sinh sửng sốt, bất mãn nói: "Xăm hình còn phải mang chứng minh theo làm gì?"
"Mấy tuổi rồi hả?" Cô lười giải thích
Nam sinh hơi mím môi, rối rắm một chút: "18."
Kiều Tây buồn cười, hỏi lại: "Học sinh cấp ba."
Nam sinh hơi không được tự nhiên, thành thật trả lời: "Năm nhất rồi."
Gần đây có làng đại học, không biết là trường nào, Kiều Tây không có hứng thú mà hỏi nhiều, đánh giá đối phương đôi lần, trả lời: "Tiệm này không nhận trẻ vị thành niên, đủ tuổi rồi lại đến."
Mặt nam sinh nhất thời đỏ bừng lên, có thể tự thấy mất mặt, giọng điệu cứng rắn nói: "Hai ngày trước đã đủ 18, đủ tuổi rồi!"
Kiều Tây không thèm quan tâm, cũng không ngẩng đầu lên đã nói: "Cửa bên kia, tự ra ngoài đi."
Vất vả lắm mới có khách đến, kết quả lại bị đuổi đi
Làm nghề này phải có đạo đức nghề nghiệp, tiền trái lương tâm không thể kiếm, hiện tại internet phát triển, mọi người đều yêu thích đuổi theo phong trào, nhất là thanh thiếu niên đặc biệt yêu thích hình xăm, giống như trên cơ thể có thêm hình xăm thì bản thân lại càng ngầu hơn vậy. Nhóm thiếu niên còn đang đi học, không hiểu xã hội có thành kiến với hình xăm lớn thế nào, cũng không suy xét đến việc nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình ra sao, móng tay cũng như hình xăm vậy, đều sẽ gây trở ngại to lớn cho việc đi vào nơi nào đó (Ed: không biết t có hiểu sai ý tác giả không hay do đầu t đen tối nữa -_-|||)
Bạn thân Đường Nghệ gọi điện thoại đến, nói cô buổi tối đến bên làng đại học ăn cơm
Đường Nghệ là bạn đại học của Kiều Tây, cũng là bạn cùng phòng trong bốn năm, hiện