Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Đoạn nhạc dạo qua đi, bầu không khí trong gian phòng trở nên lúng túng đến tột đỉnh.
Ai cũng nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt đều như muốn nói “Nhất định là ngươi, ngươi liên lụy ta”, hoặc là “Hình như tối hôm qua ngươi không rửa chân còn ta rửa sạch rồi” vậy.
Hạ Mục Lan cũng chẳng để bụng, lúc này không cần thiết phải truy cứu ai là thủ phạm “tỏa hương”.
Những người này vừa nhìn chính là tổ chức thành đoàn thể đến gặp thần tượng chứ không liên quan gì đến việc cầu thân.
Ai đi cầu thân mà còn có thể nói bậy trước mặt người trong lòng chứ?
Đương nhiên cô cũng tin tưởng những người này đến cầu thân thì nhất định đã chuẩn bị tốt tâm lý coi cô là vợ để cưới về.
Ví dụ như có người hỏi bạn có muốn gả cho Ngô Ngạn Tổ hay Kim Thành Vũ không, nhất định bạn cũng sẽ gật đầu như gà mổ thóc.
Nhưng dù sao vẫn phải xem Ngô Ngạn Tổ và Kim Thành Vũ có đồng ý cưới bạn không chứ, đúng không?
“Hoa Tướng quân, ta là Lũng Tây Lý Thị, xếp thứ tám trong nhà.
Dòng tộc ta đời đời khí phách, coi trọng nhất là anh hùng, lần này mang theo mười sáu cuộn tơ tằm, hai mươi cuộn lụa, thật lòng cầu thân!” Một tiểu tướng áo giáp bạc phía sau Độc Cô Nặc chồm người lên phía trước cầu thân với Hạ Mục Lan.
Lý Bát lang.
Ồ, Lũng Tây Lý Thị, đây không phải là Phi Tướng quân Lý Nghiễm, hậu thế của gia tộc Đường Cao Tổ Lý Uyên sao?
Nhà quyền quý như vậy tới đây, lại nghe Độc Cô Nặc nói phía sau đều là quý tộc từ các nơi trong quân đội được chọn lựa làm Vũ lâm quân hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, cô không tiện coi nhẹ bọn họ bèn nghiêm nghị lại, thẳng thắn nói rõ với mười bốn kỵ sĩ:
“Hoa Mộc Lan xưa nay không hề nghĩ sẽ gả vào nhà quyền quý gì đó, cũng không nhất định phải trải qua cuộc sống người người hâm mộ.”
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
“Ta nhận ý tốt của các vị nhưng cuộc sống bây giờ chính là thứ Hoa Mộc Lan muốn, cũng không có gì không tốt.”
“Bị dân làng cười nhạo, nói ngài lưng hùm vai gấu, da đen dáng xấu cũng gọi là tốt đẹp sao?” Hàm răng Độc Cô Nặc nghiến ken két ken két, “Bị người ta soi mói bình phẩm giống như lựa chọn hàng hóa cũng là cuộc sống ngài muốn trải qua sao?”
Độc Cô Nặc vừa nói xong, chúng kỵ sĩ cùng đồng thanh nghiến răng nghiến lợi.
“Ta nhớ ngài của năm đó, giữa ngàn quân sĩ đã nỗ lực chống lại bốn mươi nam nhi, không đánh mất danh tiếng của dũng sĩ Tiên Ti…”
“Ta nhớ ngài của năm đó đã cưỡi ngựa bầu bạn cùng Vương, phi nhanh như hổ, một mình chống lại năm đại tướng, giết cho mấy tên nhúc nhích(1) bỏ chạy tán loạn…”
(1)Tên gọi người Nhu Nhiên một cách chế giễu, “Nhu Nhiên” phát âm gần giống “nhúc nhích”.
“Ngài… một anh hùng như ngài vậy…” Độc Cô Nặc nói mấy lời đã khóc không thành tiếng.
Hạ Mục Lan nhìn Độc Cô Nặc khóc như một đứa trẻ, trong phút chốc không biết nói gì.
Dù sao cô cũng không phải Hoa Mộc Lan nên không biết Hoa Mộc Lan năm đó uy phong cỡ nào.
Trên thực tế, cô cảm thấy có thể Hoa Mộc Lan cũng không nghĩ cuộc sống như thế này là tốt đẹp.
Trong trí nhớ của cô, mọi thứ trong quân đội đã trở nên mơ hồ, giống như đó là một phần công việc nàng nhất định phải làm, mà nàng lại là người nghiêm túc như thế nên chắc chắn phải hoàn thành phần công việc này.
Đôi khi ngay cả Hạ Mục Lan cũng phải nhờ người khác chỉ điểm mới có thể gom góp lại được quá khứ của Hoa Mộc Lan.
Có ký ức mà không nhớ được, đây là điển hình của chấn thương chiến tranh.
“… Cấp trên của ta, Trấn quốc Tướng quân Hạ Hồng bây giờ cũng chưa có thê thất…”
Hạ Mục Lan trừng mắt, đột nhiên nói.
Lời của Hạ Mục Lan làm cho Độc Cô Nặc trở nên không biết làm sao, bầu không khí sắp đến gần sự bi tráng cũng bị quét đi sạch sành sanh.
Mười ba kỵ sĩ còn sót lại cũng qua một lúc lâu mới do dự mở miệng:
“Ý của ngài là ngài thích Trấn quốc Tướng quân Hạ Hồng?”
Ông già râu ria rậm rạp hơn bốn mươi tuổi kia?
Hoa Mộc Lan Tướng quân không chọn những nam thanh niên tay vượn eo ong tuổi trẻ cường tráng khỏe mạnh tốt đẹp như bọn họ, lại chờ một Tướng quân bề ngoài xấu xí góa vợ nhiều năm kia sao?
“À…” Hạ Mục Lan hao tâm tổn trí gãi gãi mặt, “Hình như các ngươi hiểu sai ý ta rồi.”
Độc Cô Nặc và tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Ý ta muốn nói, Hạ Tướng quân cũng là một vị anh hùng hơn người, hơn nữa tuổi tác ngài ấy còn lớn hơn so với ta mà bây giờ cũng không thê thất, vì sao các ngươi không lo lắng, không đau lòng, không oán giận, không gào khóc vì ngài ấy chứ?”
“Theo ta được biết, bởi vì đầu gối ngài ấy có thương tích, bây giờ cũng cởi giáp về quê ở cùng với cha và huynh trong nhà rồi.”
“Chuyện này… sao giống nhau được…” Lũng Tây Lý Bát lang trợn to mắt.
“Sao lại không giống?” Hạ Mục Lan đang đứng bỗng khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi ngược lại, “Bởi vì ta là nữ nhân, hay là bởi vì ta gặp chỉ trích?”
“Bởi vì ngài… ngài là…”
Hắn bị đôi mắt màu hổ phách của Hạ Mục Lan nhìn chăm chú, mặt đỏ tai hồng đến mức nghẹn lời.
“Ta